DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1509

Những người khác muốn đối phó nàng cũng khó, vì Ngụy Anh Lạc đã

không còn nhược điểm nào -- nàng chỉ có vẻn vẹn một nhược điểm, Minh
Ngọc, đã đi mất rồi.

Đứng trước mặt mọi người sẽ là một Ngụy Anh Lạc hoàn mỹ với ý chí

sắt đá và không có một nhược điểm nào.

"... Cho dù ta có muốn đi chăng nữa thì sao có thể trốn ra đây?" Ví dụ

như hiện tại, Ngụy Anh Lạc cũng không có ý định phản đối đối phương,
chỉ qua loa nói, "Bước vào cửa cung sâu tựa như biển, chẳng lẽ cô có cách
nào sao?"

"Ta có." Không ngờ Trầm Bích lại nói, "Ta có cách giúp cô chạy trốn."

Ngụy Anh Lạc nhìn thẳng vào đối phương, tựa hồ như muốn xuyên

qua khuôn mặt xinh đẹp trước mắt này để nhìn thấu trái tim phía dưới đó.

"Anh Lạc, ta bị coi là cống phẩm dâng lên cho Hoàng thượng, vốn đã

mất đi máu mủ ruột thịt, mất đi tự do cá nhân. Mỗi ngày soi gương nhìn
thấy trang phục phụ nữ Mãn Thanh này, ta đều thống khổ đến tột đỉnh! Ta
đi không được... Bởi vì trên người ta đang gánh vác bao kỳ vọng lẫn hòa
bình của người trong tộc, ta chỉ có thể chịu đựng ở nơi này, đến khi huyết
nhục hư thối, xương cốt thành tro." Chợt Trầm Bích cầm chặt tay nàng nói,
"Nhưng cô thì khác, cô vẫn còn có cơ hội!"

Ánh mắt nàng nhìn Ngụy Anh Lạc thật giống với ánh mắt Ngụy Anh

Lạc khi nhìn Minh Ngọc.

Đều ký thác giấc mộng của mình lên người đối phương bằng vẻ tha

thiết mong mỏi, hy vọng đối phương có thể thay mình chạm đến hạnh phúc.

Ngụy Anh Lạc ngơ ngác nói không nên lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.