Ngụy Anh Lạc trừng mắt nhìn, ngăn không cho nước mắt rơi xuống:
"Vĩnh Kỳ, thực xin lỗi."
Vĩnh Kỳ cười: "Lệnh mẫu phi, là ngoài ý muốn thôi."
Anh Lạc: "Không, cái này không phải là sự cố ngoài ý muốn. Có
người muốn -- "
Nhưng Vĩnh Kỳ lại cứng rắn cắt ngang nàng: "Lệnh mẫu phi, nhi thần
nói rồi, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, dừng ở đây thôi!"
Trước đây Ngụy Anh Lạc còn tưởng rằng hắn không biết gì cả, nhưng
bây giờ thấy hắn kiên quyết thế này, Ngụy Anh Lạc kịp phản ứng lại...
Không xong, hắn biết hết cả rồi.
"... Cái chân phế này." Vĩnh Kỳ nhìn đùi phải của mình, bình tĩnh nói,
"Hoàng a mã sủng ái nhi thần, cuối cùng cũng phải kiêng dè thể thống
hoàng thất. Người sau lưng chấp nhận mạo hiểm lớn, hợp lực tranh giành
ngôi Thái tử, hay là vì ai? Dù có tra ra được, sớm muộn cũng sẽ liên quan
đến huynh đệ ruột của nhi thần..."
Quả nhiên hắn đã biết hết tất cả.
Ngụy Anh Lạc sững sờ nhìn hắn, hắn không khóc, nàng lại không tự
chủ được muốn rơi lệ vì hắn.
"Lệnh mẫu phi." Bỗng Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng, ôn nhu nói,
"Người có thể ôm ta một chút được không?"
Ngụy Anh Lạc không chút do dự, chủ động tiến lên, nhẹ nhàng ôm
hắn vào trong lòng.
Hắn tựa đầu vào vai nàng. Với tư thế này, nàng không nhìn thấy khuôn
mặt hắn, không biết xúc cảm hắn lúc này ra sao, chỉ cảm thấy trên bờ vai có