vẫn còn rỉ rả máu đen, mùi vị khó ngửi, giống như thịt đã mục rữa thối nát.
Hoằng Lịch nghiêm nghị hỏi: "Viên Xuân Vọng, thuốc giải đâu?"
"Không có." Cho dù có, Viên Xuân Vọng cũng sẽ không đưa ra. Hắn
ôn nhu nhìn Ngụy Anh Lạc, "Anh Lạc, ngươi đã đáp ứng sẽ ở Viên Minh
Viên theo ta suốt đời, nhưng ngươi lại thất hứa. Không sao, ta tới giúp
ngươi thực hiện. Một tháng, không, có lẽ nhanh hơn, bắt đầu từ tay, ngươi
sẽ ngày càng hư thối, cho đến khi nát thành một vũng máu. Đừng sợ, ta sẽ
ở dưới cửu tuyền chờ ngươi, một mực chờ ngươi đến! Ha ha ha!"
Hắn càng nói càng vui vẻ, dường như rốt cuộc đã đạt được ước muốn,
cuối cùng lại thoải mái cười ha hả.
Hoằng Lịch không đếm xỉa tới tên điên này nữa, gào to: "Lý Ngọc, Lý
Ngọc, mau gọi Diệp Thiên Sĩ đến!"
Ngược lại là Thái hậu khuấy động tràng hạt trên tay, A di đà phật một
tiếng, chợt mở miệng nói: "Tiên đế căn bản không có lưu lạc con riêng bên
ngoài, ngươi không phải là con cháu của gia tộc Ái Tân Giác La."
Tiếng cười Viên Xuân Vọng đột nhiên im bặt, hắn trừng mắt nhìn Thái
hậu: "Bà nói dối!"
Thái hậu thản nhiên nói: "Đến cùng Tiên đế gia có con riêng hay
không, ngươi cho rằng ta sẽ không biết sao? Ngươi nói mình là nhi tử của
tiên đế, có chứng cớ gì?"
Viên Xuân Vọng: "Lúc hắn dưỡng thương ở ngoại tổ gia ta đã để lại
một bộ quần áo và phục sức của Thân Vương, chẳng lẽ còn không thể làm
chứng?"
Thái hậu nở nụ cười: "Tiền phu nhân vì để bảo vệ tiên đế thoát thân đã
hoán đổi quần áo của tiên đế. Áo mãng bào tơ vàng trân quý cỡ nào, phỉ