"Nghe thấy rồi chứ, trong cung không có kẻ đần, ngươi cũng đừng ngu
ngốc thế nữa." Ngụy Anh Lạc khuyên bảo một lần cuối cùng.
Không ngoài dự liệu, đổi lấy vẫn là một tiếng cười lạnh tràn ngập
ghen ghét. Cẩm Tú hất tay nàng ra, bản thân khập khiễng hướng nơi ở cung
nữ đi tới, thanh âm mang theo một tia kích động: "Ngươi lại đem ta làm
bàn đạp để trèo cao rồi. Phú Sát đại nhân nhớ kỹ tên ngươi như vậy, nhưng
lại chớ hề nhớ tên của ta!"
Ngụy Anh Lạc lắc đầu thở dài.
Đây là lần cuối cùng. Từ nay về sau nàng sẽ không khuyên Cẩm Tú
một câu nào nữa, nàng ta có náo loạn thành dạng thế nào cũng không liên
quan đến mình nữa, tự nàng ta chịu trách nhiệm đi.
"Bịch."
Một hòn đá nhỏ lăn đến bên chân Ngụy Anh Lạc, nàng thuận theo
phương hướng viên đá ném tới nhìn qua, nhăn nhíu mày, bỗng nhiên mở
miệng nói: "Ngươi xác định muốn tự mình đi về, không cần ta đỡ phải
không?"
"Nói nhảm!" Cẩm Tú ở phía trước nghe vậy bước chân lập tức nhanh
hơn, "Ai muốn ngươi giả vờ nịnh bợ! Tự ta sẽ đi!"
Cắn răng chịu đựng chân đau, Cẩm Tú một đường trở về chỗ ở, vừa
nhìn thấy giường liền nhào tới, toàn bộ người co quắp trên giường, mồ hôi
thấm lên đệm chăn lưu lại dáng hình mơ hồ.
"Ôi, ngươi bị gì thế? Bản thân sao lại chật vật như vậy?" Cát Tường đi
ngang qua chợt dừng bước chân lại, trong miệng còn đang nhét một miếng
bánh ngọt.