"Sau đó thì sao?" Ngụy Anh Lạc cũng không quay đầu lại hỏi.
"Anh Ninh chết, ta cũng rất thương tâm." Nam tử ngẩng đầu nhìn
bóng lưng của nàng, ánh mắt ôn nhu, "Nhưng nơi này là Tử Cấm Thành,
muội không thể làm bừa được. Hay là muội nghe lời cha muội đi, sớm xuất
cung trở về nhà tìm một người khá giả rồi gả đi..."
"Đủ rồi!" Ngụy Anh Lạc cuối cùng cũng xoay đầu lại, ánh mắt sắc
lạnh như tuyết mùa đông, "Huynh là ai, dựa vào cái gì mà quản ta?"
Đối phương thở dài: "Dựa vào việc ta cùng Anh Ninh đã từng yêu
nhau..."
"Không cho phép huynh nhắc đến tên tỷ tỷ ta!" Ngụy Anh Lạc vội
vàng cắt ngang lời hắn. Nàng hận rất nhiều người, nhưng hận nhất chính là
người trước mắt này, "Huynh và tỷ tỷ ta từng tốt đẹp như thế, vì sao vào lúc
tỷ ấy cần huynh bên cạnh nhất, huynh lại không chút do dự ruồng bỏ tỷ
ấy?"
Hai đầu lông mày rậm rạp nhíu chặt chứng tỏ nam tử này đang nổi
cáu: "Cô ấy là bao y của phủ nội vụ, sớm muộn cũng phải nhập cung,
chẳng lẽ muội muốn ta một mực chờ cô ấy đến hai mươi lăm tuổi?"
"Không, Khánh Tích thiếu gia." Ngụy Anh Lạc trào phúng cười nói,
"Huynh không phải là chờ không được đến lúc tỷ ấy xuất cung, mà bởi vì
chúng ta có xuất thân hạ đẳng, mặc dù tỷ tỷ ta lớn lên xinh đẹp, hiền lành
thông minh, nhưng huynh đường đường là một thiếu gia cao cao tại thượng,
cho nên sẽ không bao giờ chính thức lấy một nữ nhân hạ đẳng!"
Bắt gặp đối phương trầm mặc không nói, Ngụy Anh Lạc đến gần vài
bước, ép hỏi: "Thế nào? Ta nói trúng tim đen của huynh sao? Huynh họ Tề
Giai, xuất thân Thanh Quý Mãn Châu cao quý. Tỷ tỷ tuy rằng xuất thân
không cao, nhưng cũng là người có cốt khí, nếu như nay đã nhất đao lưỡng
đoạn thì hai người không còn quan hệ gì nữa!"