DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 170

Bước chân Ngụy Anh Lạc dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía

trước. Hai tay vừa để lên chốt cửa, còn chưa kịp mở ra, bên ngoài liền
truyền đến vài tiếng đập 'rầm rầm rầm', ngay sau đó thanh âm Phương cô
cô vang lên: "Mở cửa! Mau mở cửa ra cho ta!"

Ngụy Anh Lạc lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại cùng Khánh Tích liếc

nhau một cái.

Cô nam quả nữ, lại ở chung một phòng. Nếu thật sự bị người khác bắt

gặp, có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi.

Khóe môi Khánh Tích khẽ động định nói gì đó, trước mắt đã lập tức

xuất hiện một bàn tay chặn lại lời hắn đang muốn nói. Ngụy Anh Lạc làm
điệu bộ 'suỵt' im lặng với hắn, thì thầm ra hiệu: "Làm theo lời ta."

Rầm rầm rầm. Rầm rầm rầm. Phương cô cô vẫn kiên trì đập cửa. Nào

ngờ một giây sau cửa phòng bỗng nhiên mở ra, chưa kịp định hình lại, một
cái giỏ trúc đột nhiên đổ ập xuống đầu, tiếp đến là một hồi quyền cước đấm
đá, ngay sau đó vang lên giọng nói hoảng sợ xen lẫn tức giận của Ngụy
Anh Lạc: "Dám theo dõi ta, dám theo dõi ta à, đồ không biết xấu hổ, lưu
manh!"

"Dừng tay! Dừng tay!" Xưa nay chỉ có nàng đánh người khác, nào có

người khác đánh nàng. Phương cô cô dốc sức liều mạng chạy trối chết, âm
thanh như bị chọc tiết réo lên, "Ngụy Anh Lạc, ngươi điên rồi! Dừng tay,
mau dừng tay! Người đâu, người đâu hết rồi, cứu mạng!"

Một đám tiểu cung nữ vội vàng xông về phía trước, kẻ kéo tay người

ôm chân, cuối cùng gắng sức đem hai người tách ra.

Tháo giỏ trúc từ trên đầu vứt xuống, sắc mặt Phương cô cô đen thui

nhìn trừng trừng Ngụy Anh Lạc: "Anh Lạc, ngươi điên rồi, lại dám ra tay
với ta!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.