Ngực Phú Sát Phó Hằng như bị phỏng, không biết là vì sự quan tâm
của nàng, hay là vì đồ vật trong ngực nữa.
Hắn thân là thị vệ trong cung sao có thể nhận quà của cung nữ. Nếu bị
người khác phát hiện, hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng sợ Ngụy Anh Lạc
sẽ gặp xui xẻo, thế là hắn duỗi tay đẩy vật kia trở về: "Không cần đâu, ta
không lạnh."
Lại thấy thiếu nữ trước mắt cười cười, chẳng những tặng quà thoả
đáng, ngay cả lý do cũng vì hắn mà tìm xong rồi: "Nếu có người hỏi, ngài
cứ nói là Hoàng hậu sai cung nữ đưa cho ngài. Thế nào, chẳng lẽ Hoàng
hậu không có quyền quan tâm đệ đệ nhà mình sao?"
Phú Sát Phó Hằng còn có chút do dự, đã thấy nàng chậm rãi gục đầu
xuống, thở dài.
"Ngài tặng ta lọ thuốc, ta cũng muốn đáp lễ lại với ngài, chỉ là ta thật
sự tặng thứ không giống đồ vật bình thường..." Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng
nói, "Ngài... chính là ghét bỏ..."
"... Không chê." Phú Sát Phó Hằng trầm mặc một lát, sau đó chìa tay
nhận lại bóng heo nóng hầm hập kia, "Cảm ơn ngươi."
Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu cười rạng rỡ với hắn.
Đã mấy canh giờ trôi qua, Phú Sát Phó Hằng vẫn còn có chút hồn vía
trên mây, trước mắt luôn hiện ra khuôn mặt Ngụy Anh Lạc tươi cười, chợt
như một đêm gió xuân, hàng nghìn hàng vạn hoa lê đua nhau nở rộ.
"Hắt xì!" Bạn tốt bên cạnh Hải Lan Sát bỗng nhiên nhảy mũi một cái,
sau đó hà hơi chà xát hai tay, "Đã lúc nào rồi mà gió ở Tử Cấm Thành còn
mạnh như vậy, cứ trực tiếp luồn vào cổ ta, grừ!"