Các thị vệ canh gác khác cũng không khá hơn chút nào, gió se se lạnh,
từng người một đều lạnh đến nỗi hai hàm răng va lập cập vào nhau, lại
không thể rời bỏ cương vị tìm chỗ trú, chỉ có thể dậm chân tại chỗ, hoặc
xoa lấy xoa để bản thân tự sưởi ấm.
Giữa đám đông thị vệ khuôn mặt trắng bệch, có một người sắc thái
vẫn như thường, thậm chí còn có chút hồng nhuận phơn phớt. Ai ai cũng có
thể nhận thấy Phú Sát Phó Hằng là người như vậy.
"... Trong ngực ngươi cất giấu thứ gì?" Hải Lan Sát tia nhanh như
chớp, lời còn chưa dứt, tay đã đưa tới moi ra bóng heo từ ngực Phú Sát Phó
Hằng. Bao trùm bởi nhiệt khí nóng hôi hổi, hắn nhịn không được run rẩy
mãn nguyện, sau đó sung sướng hét lớn, "A a a.., thứ gì thế? Ấm quá đi
mất!"
Hắn vừa nói vừa không ngừng chà xát trong lòng mình.
"Trả lại cho ta!" Phú Sát Phó Hằng vội vàng giơ tay muốn đoạt lại.
Từ bé hai người này đã luyện võ, kẻ tám lạng người nửa cân không
thua kém ai. Bọn họ bắt đầu giáp lá cà ra đòn cho đến xuất chiêu khéo léo,
nhưng đánh hồi lâu vẫn bất phân thắng bại, cho nên Phú Sát Phó Hằng còn
chưa lấy lại được bóng heo.
"Khẩn trương cái gì?" Hải Lan Sát còn dư tinh lực đùa giỡn hắn,
"Chẳng lẽ được người khác tặng à? Thứ này nhìn thì tầm thường, nhưng
tâm tư lại rất tinh tế. Nhìn ngươi nóng lòng như vậy, phỏng chừng không
phải là nam nhân đưa đâu, chẳng lẽ... là tiểu cung nữ nào hao tâm làm cho
ngươi?"
Phú Sát Phó Hằng vội vàng phủ nhận: "Không phải!"
"Không phải?" Hải Lan Sát lập tức hí hửng trêu đùa, "Nếu của nữ
nhân tặng ngươi thì ta không muốn đâu. Nhưng nếu không phải, huynh đệ