DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 327

chúng ta còn phân biệt gì chứ, của ngươi chính là của ta, ta không khách
khí mà nhận đâu ha -- a!"

Vui quá hóa buồn, chỉ thấy Hải Lan Sát kêu thảm một tiếng, nam tử

hán cứng cỏi là thế mà thoáng một cái ngã lăn xuống đất, vừa rồi còn cảm
thán lạnh ầm trời, thế mà bây giờ lại đem ngực chà xát trên tuyết lạnh như
băng, hình như cảm thấy chưa đủ, hai tay còn không ngừng đào tuyết nhét
vào ngực càng nhiều càng tốt.

"Hải Lan Sát, Hải Lan Sát! Có chuyện gì vậy?" Phú Sát Phó Hằng vội

vàng ngồi xổm xuống kiểm tra, chờ thấy rõ tình huống, vốn ban đầu cả
kinh, sau đó lại giận dữ, "... Như thế nào lại..."

"Ngụy Anh Lạc!"

Ngụy Anh Lạc đang quét tuyết trong sân, nghe thấy tiếng gọi liền

dừng tay, quay đầu lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Một cung nữ nói với nàng: "Phú Sát thị vệ đang chờ ngươi bên cạnh

giếng nước ở hậu cung, nói có chuyện muốn hỏi."

Nhanh vậy sao? Ngụy Anh Lạc đơ cả người, sau đó gật gật đầu: "Cảm

ơn ngươi, ta ra liền!"

Buổi sáng bên cạnh giếng nước, hai người lại gặp nhau lần nữa.

Giống nhau gió tuyết, giống nhau áo đỏ, chỉ khác ở thái độ của hắn.

Phú Sát Phó Hằng chế trụ cổ tay Ngụy Anh Lạc, đôi mắt ngận tràn tức

giận khó tả: "Chúng ta có thâm cừu đại hận gì mà ngươi lại muốn hại ta
như vậy?"

Ngụy Anh Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, ra vẻ kinh ngạc: "Thiếu gia, ngài

đang nói gì vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.