DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 347

"Có." Du quý nhân lục kiếm một hồi bên gối, cuối cùng tìm ra một

bình sứ nhỏ, đưa cho Ngụy Anh Lạc, "Đây, ta đã uống hơn phân nửa, còn
thừa lại mấy viên."

Ngụy Anh Lạc vặn mở nắp bình, bên trong chỉ còn lại ba viên thuốc

nhỏ, đổ ra lòng bàn tay, đập ngay vào mắt là một màu trắng muốt. Ba viên
này giống nhau đều tròn vo trắng như tuyết.

"Cô hiểu lầm ta rồi..." Phương Thảo ở một bên thừa dịp tranh luận.

Ngụy Anh Lạc lườm nàng ta một cái, đem hai viên thả lại trong bình,

còn lại một viên vân vê trong tay, dùng sức bóp một phát nghiền nát hoàn
toàn, bột phấn rơi lả tả xuống bàn đắp thành núi bột nho nhỏ.

Núi bột ấy, giống như ngôi sao, hơi hơi phát ra ánh sáng.

"Cái này không phải bột trân châu." Ngụy Anh Lạc dùng ngón tay

chạm nhẹ bột thuốc một hồi, giơ tay đến trước mắt Du quý nhân, "Cụ thể là
thứ gì, nô tỳ tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng các ngự y nhất định sẽ nhìn ra
được."

Trong cung chân chính không có hạng người tầm thường, mặc dù

trước mắt là một Du quý nhân chịu đủ tủi nhục, nhưng vẫn có chút ít kiến
thức trong người. Thấy tay nàng tiếp lấy một chút bột phấn, đưa lên mũi
khẽ ngửi, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thâm tâm đã rõ ràng mấy phần.

"... Cái này đương nhiên không phải bột trân châu, mà là bột vỏ sò!"

Ánh mắt Du quý nhân hằn lên tơ máu nhìn trừng trừng Phương Thảo,
"Phương Thảo, vì sao ngươi phải vàng thau lẫn lộn, tráo đổi bột trân châu
mà Hoàng hậu nương nương tặng?"

Chuyện đã đến nước này, Phương Thảo thấy không thể giấu được nữa,

lập tức quỳ xuống dập đầu liên tục, khóc lóc nức nở nói: "Nô tài có tội!
Ngạch nương của nô tỳ bị bệnh, không có tiền chữa trị, thật sự không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.