Trương ma ma ngập ngừng do dự, cuối cùng mới mở miệng nói: "Rõ
ràng lông của Tuyết Cầu toàn thân đều màu trắng, vì sao ngươi lại cố ý
chọn một miếng có đốm giao nộp chứ?"
Ngụy Anh Lạc chưa bao giờ giấu bà chuyện gì, lúc đang đổi bộ da đeo
đầu gối cho Trương ma ma, nàng nhẹ nhàng bâng quơ kể hết hành động
hôm nay cho bà.
"Vì Tác Luân thị vệ và Phú Sát Phó Hằng là hai người bạn thân!" Còn
ẩn ý đằng sau, đương nhiên Ngụy Anh Lạc cũng sẽ không che giấu, "Tác
Luân thị vệ có tính cẩu thả, nhưng Phú Sát Phó Hằng lại rất thông minh.
Ngài ấy sẽ rất nhanh phát hiện ta giở trò, không lâu sau nhất định tới tìm ta
chất vấn."
"Ngươi cố ý diễn trước mặt ngài ấy?" Tại sao? Gừng càng già càng
cay, Trương ma ma suy nghĩ một chút đã có đáp án, "Lúc trước ngươi tính
sai nên đã tặng Phó Hằng bóng heo, tuy đã nói dối để qua ải trót lọt, nhưng
sau khi định thần lại ngài ấy nhất định sẽ sinh nghi! Vậy phải làm sao mới
khiến ngài ấy hết nghi ngờ? Chỉ có thể diễn ra vẻ đùa giỡn, để ngài ấy cảm
thấy ngươi là người tâm địa thiện lương, ngay cả một tiểu động vật cũng
không đành lòng xuống tay."
"Ma ma, ta xấu xa lắm phải không?" Ngụy Anh Lạc tựa mặt lên đầu
gối bà, lẩm bẩm nói, "Nhưng để báo thù rửa hận cho tỷ tỷ, ta chỉ có thể làm
người xấu."
"Nếu là người xấu thì ngươi sẽ không ba lần bốn lượt cứu Du quý
nhân, thậm chí không ngại đối địch với Tuệ quý phi." Trương ma ma thở
dài, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, "Một người xấu sao lại làm ổ cho Tuyết
Cầu, còn mang cơm thừa của mình cho nó ăn nữa chứ."
Ngụy Anh Lạc: "Ta vì thoát thân nên ngay cả một con chó cũng muốn
lợi dụng."