DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 396

Tờ giấy nhẹ bay từ trên mặt Ngụy Anh Lạc rơi xuống đầu gối, dòng

chữ phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo, đích xác là chữ của nàng.

Ngụy Anh Lạc biểu hiện tỉnh táo dị thường. Nàng cầm tờ giấy lên,

nói: "Chữ viết đích thực rất giống của nô tỳ, nhưng nô tỳ cũng có chứng cứ,
chứng minh bức thư này không phải nô tỳ viết." Nói xong, nàng từ trong
ngực lấy ra một chồng giấy, nói tiếp: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu
nương nương ưu ái đích thân dạy Anh Lạc viết chữ. Tuy Anh Lạc tư chất
ngu dốt, nhưng cũng không dám cô phụ tâm huyết của nương nương. Suốt
một tháng nay, Anh Lạc đã thử nhiều phương pháp luyện chữ. Để so sánh
ưu khuyết, nô tỳ còn cố ý đánh số từng tờ giấy luyện tập theo thứ tự.
Nhưng vào xế chiều hôm nay, nô tỳ phát hiện trang thứ hai mươi tám đã
biến mất! Vì vậy, nhất định có người lén trộm thư pháp của Anh Lạc..."

Ánh mắt nàng chuyển qua Khánh Tích và Hoằng Hiểu, gằn từng chữ

một: "Vu oan hãm hại!"

Khánh Tích mất tự nhiên mà né tránh ánh mắt của Ngụy Anh Lạc.

Hoằng Hiểu tức thì cười nhạo một tiếng: "Ngươi nói mất là mất sao? Còn ta
thì cho rằng chính ngươi đã giấu đi đâu rồi!"

Ngụy Anh Lạc thản nhiên hỏi: "Xin hỏi Di thân vương, phong thư này

viết bằng giấy gì?"

Hoằng Hiểu không kiên nhẫn mà trả lời: "Đương nhiên là giấy luyện

chữ tuyên thành!"

Ngụy Anh Lạc biểu tình cung kính nói: "Hoàng thượng, Anh Lạc bổng

lộc có hạn, không dám lãng phí giấy tuyên thành, vì vậy đều dùng giấy sổ
tay đã bỏ đi để thay thế -- a, chính là giấy bạch miên."

Trong mắt Phó Hằng ánh lên chút vui vẻ, tiếp nhận bức thư của Khánh

Tích và xấp giấy của Ngụy Anh Lạc, phụng cấp cho Hoằng Lịch so sánh:
"Hoàng thượng, phong thư mà Khánh Tích dâng lên, trang giấy trắng tinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.