DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 397

dày đặc, hoa văn tinh tế, là giấy tuyên thượng đẳng nhất của kinh huyện An
Huy. Còn số giấy này của Ngụy cô nương, chỉ toàn là giấy bạch miên phổ
thông nhất trong nội cung."

Hoằng Hiểu sắc mặt trầm xuống, còn mạnh miệng biện giải: "Cô ta

tâm cơ thâm trầm, cũng có thể là cố ý tránh khỏi hiềm nghi, nên đặc biệt
tìm giấy tuyên thượng đẳng để viết thư!"

Ngụy Anh Lạc khe khẽ thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ: "Không

phải Anh Lạc mặt dày, Hoàng hậu nương nương đã từng nói qua, Anh Lạc
tập viết một trăm năm mươi trang giấy, mỗi ngày đều có tiến bộ. Hai vị sợ
ta phát hiện nên không dám động vào tờ mới nhất, chỉ có thể lấy đi tờ ở
giữa. Mà trang thứ hai mươi tám vừa vặn được viết từ một tháng trước, chỉ
cần đối chiếu nó với kiểu chữ của một hai ngày nay, thật giả tự biết."

Bằng chứng như núi, khó lòng cãi lại.

Lúc này trên trán Khánh Tích đã ướt đẫm mồ hôi, cả người không tự

chủ run lên.

Hoằng Hiểu bỗng nhiên đá một cước lên người Khánh Tích, chửi ầm

lên: "Đồ hỗn trướng, vậy mà dám lừa bịp ta! Hoàng thượng, nô tài không
ngờ Khánh Tích lại nói dối, nhất định là hắn -- "

"Nhất định là Tề Giai Khánh Tích cám dỗ ta không thành nên cố ý bày

trò hãm hại. Ý Di thân vương là vậy phải không?" Ngụy Anh Lạc cười dịu
dàng nói với Khánh Tích: "Tề Giai thị vệ, ngài nghe rõ chưa? Ngài câu dẫn
ta không thành lại còn vu oan, chính ngài lại không thức thời, cũng không
có ai cứu ngài được đâu." Kết thúc bằng một câu có hàm ý thập phần sâu
xa.

Khánh Tích sắc mặt xanh trắng, Hoằng Hiểu muốn bỏ xe bảo vệ soái,

sao hắn không hiểu được chứ? Hắn hung ác cuống quít dập đầu nói:
"Hoàng thượng, là Di thân vương uy hiếp nô tài cố ý hãm hại Anh Lạc cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.