Gương mặt Nhĩ Tình cũng đầy hoang mang, lại nói: "Chuyện của chủ
tử, ta và ngươi không nên hỏi nhiều."
Ngụy Anh Lạc cười nói: "Tỷ cũng tò mò lắm chứ gì." Nhưng nghi
hoặc trong lòng càng lớn.
Hoàng hậu thường xuyên gọi Thuần phi nói chuyện, lúc nói chuyện
còn cho cung nhân thối lui, chuyện này cũng không phải là bí mật trong
cung.
Bên trong Trữ Tú cung, Chi Lan thì thầm mấy câu bên tai Tuệ quý phi.
Tuệ quý phi kinh ngạc: "Thật sao?"
Chi Lan nhẹ gật đầu.
Tuệ quý phi cười khẩy một tiếng: "Hai nữ nhân này thật là kỳ lạ.
Thuần phi quanh năm sinh bệnh không thị tẩm, Hoàng hậu lại đối với cô ta
tình như tỷ muội, rõ ràng là tình địch, thế mà dường như chẳng có gì ngăn
cách!"
Chi Lan cũng vẻ mặt ngạc nhiên: "Đúng vậy, Thuần phi hầu hạ Hoàng
hậu còn tận tâm hơn so với hầu hạ Hoàng thượng! Mà Hoàng hậu nương
nương tuy khoan hồng độ lượng, nhưng đối với ai cũng không thân thiết
bằng Thuần phi. Hai người này rất cổ quái."
Tuệ quý phi cắn hạt dưa buôn chuyện: "Hai nữ nhân thì có gì cổ quái?
Lại không thể là --" Nói đến đây, Tuệ quý phi đột nhiên dừng lại suy ngẫm:
Đúng rồi, trên thế gian này không gì là không thể. Nếu đem ý nghĩ ấy đi lý
giải, thì tất cả những điều phi lý đều trở nên có lý cả rồi!
Chi Lan cũng ngây ngẩn cả người: "Nương nương, người muốn nói --
"