"Ai nha, Ngũ a ca, mau buông tay! Đừng làm đau Hoàng hậu nương
nương!" Du quý nhân vội la lên.
"Không sao không sao." Nhưng Hoàng hậu lại vui tươi hớn hở, mặc
cho Ngũ a ca chơi đùa với tóc của mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má
đứa nhỏ, trong mắt toát ra thiên tính vĩ đại của người mẹ.
Ngụy Anh Lạc đứng một bên trông thấy, lặng người suy tư.
Đợi đến lúc Du quý nhân bế Ngũ a ca rời đi, Ngụy Anh Lạc thử thăm
dò hỏi: "Trường Xuân cung chúng ta cũng nên có một tiểu chủ tử rồi."
"Ngươi nha!" Hoàng hậu duỗi tay dí nhẹ trán nàng, "Mới chỉ là tiểu cô
nương còn chưa xuất giá, nói lời này không e lệ sao?"
Ngụy Anh Lạc sờ lên trán mình, cũng không thấy xấu hổ gì, cười hì hì
hỏi: "Đêm nay Hoàng thượng sẽ ghé qua đây sao?"
Ngược lại Hoàng hậu bị nàng hỏi có chút thẹn thùng, cúi đầu nhẹ 'ừ'
một tiếng, gương mặt có chút phiếm hồng, đúng là dáng dấp bình thường
của tiểu nữ nhi.
Đêm đến, loan giá chạy nhanh đến Trường Xuân cung. Hoằng Lịch
dựa lưng về một phía loan giá, đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương, nhắm
mắt dưỡng thần, biểu lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Nhân sinh trên đời như ảo mộng, thà thiếp vui vẻ uống mấy chung."
Giọng xướng Côn khúc bay theo làn gió, như khóc như tố, như oán
như yêu.
"... Dừng." Hoằng Lịch nói.
Loan giá lập tức dừng lại, nhưng tiếng hát xướng vẫn còn vang vọng,
kết hợp với ánh tịch dương tà chiếu, giống như thanh âm hồ cầm (đàn nhị)