Hoằng Lịch bỗng nhiên trầm mặc hẳn, màn trướng che đi biểu cảm
của hắn lúc này, chỉ phản chiếu góc cạnh một bóng người vì bệnh mà mảnh
khảnh gầy guộc, thật lâu sau mới lên tiếng: "... Vì sao?"
"Anh Lạc vừa về đã bị sốt cao, khắp người nổi đầy nốt đỏ. Diệp đại
phu nói, vì cô ấy chăm sóc Hoàng thượng mà nhiễm bệnh, bây giờ rốt cuộc
chống đỡ không nổi nữa, đổ bệnh theo." Hoàng hậu đưa tay vén lên tấm
màn trước mắt, "Dù Anh Lạc có ngàn vạn lần không tốt, nhưng chỉ riêng
chuyện cô ấy dày công hầu hạ, còn nhiễm phải bệnh nặng, Hoàng thượng
cũng không nên trách tội cô ấy nhất thời nói ngông nữa! Nếu không, sau
này còn ai dám cung cúc tận tụy, dốc sức hầu hạ đây?"
Sau màn lộ ra sắc mặt Hoằng Lịch lâm vào trầm tư, hắn chợt xoay đầu
lại, âm u cười nói với Hoàng hậu: "Được, trẫm không trách cô ta, chẳng
những không trách phạt, mà còn ban thưởng hậu hĩnh..."
Phòng sát vách Dưỡng Tâm điện, một cung nữ mang phần thưởng của
Hoằng Lịch tới.
"Cái này, đây là..." Ngụy Anh Lạc nửa làm ổ trên giường, nửa nhìn
chén thuốc đen sì trong tay đối phương, khóe mắt nhịn không được giật
giật.
"Anh Lạc cô nương, đây là thuốc Diệp đại phu kê riêng cho cô theo
lệnh của Hoàng thượng đấy, mau uống đi!" Cung nữ đi đến mép giường,
một bên đỡ nàng ngồi dậy, một bên múc một thìa thuốc đưa đến bên môi.
Hoàng thượng ban tặng, sao có thể chối từ.
Ngụy Anh Lạc cực chẳng đã mới nuốt một ngụm, kết quả 'phụt' một
tiếng, uống vào bao nhiêu đều phun ra hết sạch, một tay ôm cổ họng ho
khan cả buổi, mới hoảng sợ nói: "Sao, sao lại đắng như vậy? Bên trong bỏ
cái gì?"