Mà lại nịnh hót một người không có mặt ở đây. Hoàng hậu liếc nhìn
cô ta nhàn nhạt, sau đó chuyển dời ánh mắt sang Ngụy Anh Lạc: "Ngươi thì
sao?"
"Hồi nương nương." Ngụy Anh Lạc suy nghĩ một chút rồi nói, "Nếu
cho Anh Lạc lựa chọn, nhất định sẽ tặng Hoàng thượng
《 Lạc Thần Đồ
》."
"Tại sao?" Hoàng hậu hỏi.
"Bức này Lạc Thần lúc nhìn quanh, có ba phần tư thái giống Hoàng
hậu." Ngụy Anh Lạc cười nói, "Mỗi khi Hoàng thượng thấy bức họa, liền
sẽ nghĩ tới người vẽ tranh, không tốt sao?"
Kỳ thật nàng cũng là nịnh nọt, nhưng bất đồng với Minh Ngọc ở chỗ,
giữa những hàng chữ đều là tình ý chân thành, vả lại muốn lấy lòng người
tốt ở ngay trước mắt.
Cuối cùng, Hoàng hậu quyết định dâng lên
《 Lạc Thần Đồ 》.
Phát sinh chuyện như thế, Minh Ngọc lại có hiềm khích với Ngụy Anh
Lạc, chỉ là lúc này không bằng ngày xưa. Ngụy Anh Lạc đã thay thế cô ta
trở thành đại cung nữ được sủng ái nhất Trường Xuân cung, thậm chí còn
được đọc sách viết chữ do một tay Hoàng hậu dạy dỗ. Tuy hai người phận
là chủ tớ, nhưng thực tế có nửa là thầy trò, nghĩa tình sâu sắc khó ai sánh
được, vì vậy không dễ để Minh Ngọc ngáng chân được nàng, ngay cả trực
tiếp chế giễu nàng cũng không thể.
Thế nên sau đó, có hai vị tú nữ định vào bái kiến Hoàng hậu liền gặp
xúi quẩy.
"Hoàng hậu nương nương đang nghỉ ngơi, không tiện tiếp đãi." Minh
Ngọc lạnh lùng hướng mắt về phía hai tiểu chủ tử, "Mời hai vị về đi."