"Cô ta đâu rồi?" Ánh mắt Hoằng Lịch vừa nhấc, lướt qua tên thái giám
xuyên ra ngoài cửa, lạnh lùng nói, "Ngụy Anh Lạc, trẫm gọi ngươi hầu thay
quần áo, ngươi lại nhờ người làm hộ, thật ăn gan hùm mật gấu phải không?
Chính ngươi vào đây!"
Ngoài cửa vang lên một tiếng thở dài.
Tiểu thái giám vừa lăn vừa bò ra cửa, trả xiêm y lại cho Ngụy Anh
Lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Anh Lạc tỷ tỷ, hay vẫn đích thân tỷ
tự đưa vào cho Hoàng thượng thì hơn. Ta, ta đi trước nha..."
Nói xong, cũng không đợi Ngụy Anh Lạc kịp hồi đáp đã vội vàng rời
khỏi.
Ngụy Anh Lạc dõi theo bóng lưng hắn rồi lắc đầu, chuyện này đâu
phải nàng đùn đẩy cho hắn, mà tiểu thái giám này có lòng tiến tới, chủ
động đề nghị hầu hạ Hoàng thượng thay nàng. Nhưng hiện giờ xem ra, con
đường thăng tiến này quả nhiên chẳng dễ đi.
"Hoàng thượng." Anh Lạc hết cách đành phải gõ cửa, "Nô tài vào
đây."
Bàn tay trắng nõn cởi bỏ xiêm áo, tầng tầng bộ thường phục được lột
mở như lớp lớp vỏ trái cây được gọt ra, nếu bên dưới vỏ trái cây là thịt quả
khiến người thèm nhỏ dãi, thì bên dưới bộ thường phục là thân thể nam
nhân khiến nữ tử hậu cung mơ ước.
Cho dù chỉ cách một lớp áo trong, vẫn giữ cảm giác như cũ là một
thân thể cường tráng.
Tuy cơ bắp không rõ rệt như bên thị vệ, nhưng vẫn có đường cong lưu
loát, không thấy một chút thịt thừa nào, lại còn tỏa ra một mùi thơm dễ
chịu, không phải là hương thơm mị người của nữ tử thấm vào, tựa như đàn