Hoằng Lịch và Phó Hằng cũng đều cực kỳ tuấn tú, nhưng hai người họ
đẹp theo hai kiểu khác nhau: một người anh tuấn uy vũ, một người ôn nhu
nho nhã. Nhưng người thiếu niên trước mắt này lại bất đồng. Hắn ước
chừng mười sáu mười bảy tuổi, có lẽ bởi vì duyên cớ nào đó trong quá khứ,
cho nên nét đẹp giống như con gái, lộ ra âm nhu yêu mị.
Giống như Vĩnh Hạng lạnh băng hôm qua, giống như mỹ nhân bị đánh
vào lãnh cung trút hết thù oán, kết hợp thành một người.
"Viên ca ca, sao huynh phớt lờ ta hoài vậy?" Cẩm Tú tiến gần lại
người đối phương, dường như là níu kéo cánh tay hắn làm nũng.
Thái giám thiếu niên gỡ tay cô ta ra khỏi người mình, nhấc nắp thùng
xí nội viện lên, đổ toàn bộ uế vật vào xe chở phân, sau đó không nói lời nào
đẩy xe rời đi.
Cẩm Tú phía sau tức tối giậm chân, một cô cung nữ trào phúng nói:
"Sớm nói với cô rồi, Viên ca ca sẽ không thích cô đâu, đừng uổng phí tâm
tư nữa!"
Cẩm Tú trợn mắt liếc nhìn đối phương: "Không thích ta, lẽ nào thích
cô sao? Nhìn lại dáng vẻ diện mạo của cô xem!"
"Dù cô có đẹp cũng không bằng Viên Xuân Vọng nha." Một cung nữ
khác lắc đầu, "Nhưng hắn lớn lên đẹp mã thì được ích lợi gì chứ? Tính tình
còn lạnh lẽo hơn băng. Ta thà kiếm đối tượng khác còn hơn kiếm một
người như hắn."
"Nói hay lắm, ai cũng nghĩ giống cô cả..."
Thì ra thái giám thiếu niên kia tên là Viên Xuân Vọng.
Trong sân, các cung nữ thảo luận men theo Viên Xuân Vọng, sau đó
chuyển qua các thái giám khác, chủ đề dần dần lún sâu, dần dần thực sắc