DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 774

Viên Xuân Vọng lặng người sửng sốt: "Cha ruột?"

"Mẹ không phải là mẹ ruột của con." Người phụ nữ ho khan hai tiếng,

"Năm đó Ung Chính gia bị người đuổi giết, sau đó trốn trong một nhà
nông, cùng với con gái nhà đó sinh ra con... Con trai, con không phải là
một người bình thường, con là a ca!"

Viên Xuân Vọng khiếp sợ nói không nên lời.

"Thương thay mẹ con mệnh khổ, sau khi Ung Chính gia trở về đã

không phái người đi tìm, phận là nữ nhân, làm sao mang theo một đứa bé
tái giá? Nên mẹ con đành gửi con cho ta nuôi nấng." Người phụ nữ thò tay
vào vạt áo trước, móc ra một chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương, ngón tay
run run, chầm chậm đeo vào cổ tay Viên Xuân Vọng, "Mang theo cái này,
đi tìm cha ruột của con, để ông ấy..."

Lời còn chưa dứt, tay đã buông thõng xuống dưới.

"Mẹ!" Viên Xuân Vọng đẩy đẩy người phụ nữ, nhưng bà ấy vẫn

không nhúc nhích. Dù Viên Xuân Vọng khóc lóc thảm thiết thế nào, gào to
thế nào, bà ấy cũng không mở mắt.

Sợ đám nạn dân đói mờ mắt ăn thịt thi thể của dưỡng mẫu (*), Viên

Xuân Vọng nhỏ tuổi dựa vào đôi tay nho nhỏ, cấp tốc đào ra một hố đất,
chôn cất để dưỡng mẫu an nghỉ nơi chín suối.

(*) mẹ nuôi

Sau đó, hắn để rũ đôi tay rướm máu, vượt qua cửa thành.

Vào được cửa thành thì dễ, nhưng cửa Tử Cấm Thành lại khó. Trải

qua trăm nghìn đắng cay, cuối cùng hắn cũng tìm được một quý nhân mặc y
phục tươm tất, đồng ý đưa hắn nhập cung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.