"Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải đi rồi." Ngô tổng quản
trước khi rời đi, lại nhìn Ngụy Anh Lạc một cái cười nói, "Mấy nha đầu
này đều có kỹ thuật thêu thùa xuất chúng, sau này để bọn chúng làm việc
trong tú phòng đi."
"Vâng." Trương ma ma cung kính đi theo phía sau hắn, "Ngô tổng
quản, ta tiễn đưa ngài."
Đợi cho hai bóng lưng biến mất hẳn, Cát Tường rút cuộc không còn
khí lực, toàn thân tê liệt đổ người về phía Ngụy Anh Lạc: "Cuối cùng cũng
kết thúc rồi..."
Khóe mắt đảo quanh bốn phía, Ngụy Anh Lạc thờ ơ nói: "Đúng vậy,
tạm thời kết thúc."
Tiễn Ngô tổng quản đi cũng là lúc trời chạng vạng. Mặt trời lặn về
phía tây, ánh chiều tà rơi xuống làm nhuộm hồng cả Càn Thanh môn, một
thủ vệ thái giám đứng ở trước cửa hô to một tiếng: "Phát tiền lương rồi!"
Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, dần dần khép kín đại môn, đem một
ánh chiều tà cuối cùng nhốt bên ngoài cửa.
Đồng thời đóng lại còn có đại môn phường thêu. Ngụy Anh Lạc là
người cuối cùng đi ra, trong vòng một ngày đã xảy ra nhiều chuyện như
vậy, hơn nữa nàng cơ hồ là một mình tốn sức hoàn thiện hai bức phẩm thêu,
cơ thể lẫn trí óc mệt mỏi, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.
"Sắc mặt có chút không ổn." Cát Tường ở bên cạnh nàng có chút lo
lắng hỏi, "Nếu cảm thấy mệt mỏi cô cứ dựa vào người ta đi."
Ngụy Anh Lạc hé miệng cười cười, không cự tuyệt ý tốt của nàng, nhẹ
nhàng đem bờ vai của mình tựa trên vai đối phương, giống như là hai người
lúc trước thêu bức mẫu đơn cẩm kê, gắn bó tin tưởng nương tựa vào nhau.