DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 842

ám chỉ một câu bên tai: "Nếu tìm không thấy. . . cứ vu oan một ai đó, ngươi
hiểu ý ta chứ?"

Hạch Đào hiểu ý đối phương. Ý Nhĩ Tình là. . . nếu không có, hãy đổ

đại cho một người khác, tin đồn truyền đi, hai người không phải cũng thành
phải sao?

"Trong đầu nghĩ đến tiền thưởng sau khi chuyện thành, nhân lúc rảnh

rỗi tôi liền đến Vĩnh Hạng." Hạch Đào thở dài: "Ban đầu, tôi cứ tưởng Viên
Xuân Vọng là người tốt chứ. Hắn biết rõ mục đích tôi đến đây, còn chiêu
đãi đồ ăn thức uống ngon miệng. Hễ lần nào tôi đi đi về về Vĩnh Hạng, thì
lần đó tôi đều coi hắn là người một nhà..."

Có lần, Viên Xuân Vọng rất dễ nói chuyện. Hắn vô cùng thông minh,

dăm ba câu đã moi ra được ý đồ của Hạch Đào, nhưng không vì vậy mà
gây khó dễ cô ta, ngược lại càng đối xử với cô ta khách khí hơn. Gặp mặt là
hòa nhã hỏi Hạch Đào ăn gì chưa, nếu chưa, sẽ đưa một bọc mứt đường cho
cô ăn. Gặp mặt là ôn nhu hỏi Hạch Đào có mệt không, nếu mệt, sẽ lôi ra
chiếc khăn trải trên mặt đất, để cô ngồi lên đó nghỉ ngơi.

Thẳng đến ngày đó --

"Hạch Đào." Viên Xuân Vọng cười híp mắt hỏi, "Cô tìm được người

đó chưa?"

Những ngày này, Hạch Đào vui đến quên cả trời đất, trong miệng còn

nhai nhóp nhép mứt đường, hơn nửa ngày mới nhớ tới việc phải làm, 'a'
một tiếng, sau đó chỉ vào một tên thái giám ở đằng trước cách đó không xa,
nói: "Chính là hắn."

Viên Xuân Vọng thuận theo ngón tay Hạch Đào nhìn lại, một thái

giám trung niên đang đẩy xe chở phân, 'khụ' một tiếng khạc nhổ cục đờm
ven đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.