DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 847

Hốc mắt Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên ầng ậc nước. Nàng nâng tay lau

khóe mắt, nhanh chóng vọt tới chỗ người đó: "Nương nương, nô tỳ đã trở
về!"

Hoàng hậu quay đầu nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng,

chống gậy hai bên bước nhanh tới chỗ nàng, nhưng vì không quen dùng
gậy nên mới được hai bước đã ngã vùi trong tuyết.

"Cẩn thận!" Ngụy Anh Lạc vội vàng tiến lên đỡ lấy Hoàng hậu, nhìn

hai cây gậy nằm chỏng chơ trên đất, nước mắt chảy ròng khổ sở, "Nương
nương, chân của người..."

"Nằm trên giường quá lâu." Hoàng hậu hời hợt nói, "Nhưng thái y đã

nói, chỉ cần luyện tập đều đặn, một ngày nào đó sẽ đứng được thôi... Cho
dù bản cung không đứng dậy nổi, chẳng phải còn có ngươi sao?"

"Vâng... Phải..." Ngụy Anh Lạc nức nở nói, "Nếu nương nương không

đứng dậy nổi, Anh Lạc nguyện làm gậy cả đời cho người."

Hoàng hậu ngây người, bỗng nhiên nhắm mắt, lệ nóng chợt rơi.

Vành mắt Minh Ngọc cũng đỏ theo: "Đừng có quên ta, ta cũng muốn

hầu hạ nương nương!"

Ngụy Anh Lạc từng có quãng thời gian không mấy vui vẻ với Minh

Ngọc, cứ thế lòng sinh khúc mắc, tuy cùng nhau làm việc bên cạnh Hoàng
hậu, nhưng quan hệ vẫn luôn xa cách. Bây giờ nghe những lời này của
Minh Ngọc, tất cả khúc mắc thoắt cái trôi hết sạch, Ngụy Anh Lạc kiềm
nén nước mắt, cười nói với đối phương: "Nói hay lắm, hai người chúng ta
cùng đỡ nương nương trở về thôi."

Gió tuyết đầy trời, Ngụy Anh Lạc và Minh Ngọc một trái một phải dìu

lấy Hoàng hậu, nhiệt độ cơ thể ba người kề sát nhau, tuy là mùa đông,
nhưng lại thấy ấm áp như xuân về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.