"Là chuẩn bị cho các ngươi." Phương cô cô đáp. Cát Tường trên mặt
vừa lộ ra vẻ vui mừng liền nghe nàng bồi thêm một câu, "Nhưng chỉ cho
xem, không cho phép ăn."
Cát Tường nghe vậy sững sờ: "Vì sao?"
"Các ngươi tiến cung là để học hầu hạ người, không phải học làm tiểu
thư." Phương cô cô lạnh lùng dạy dỗ, "Tay chân muốn lưu loát, nghĩ muốn
sạch sẽ gọn gàng, thực tế trên người không được để mùi vị bẩn bám vào,
nếu không Quý nhân mà ngửi được chính là phạm tội đại bất kính. Các
ngươi gặp nạn, ta cũng không được sống tốt, cho nên mấy món thịt cá dính
tanh các người tuyệt đối không được ăn. Còn nữa, một bữa cơm chỉ cần ăn
no tám phần, tránh cho các ngươi đi đại tiện nhiều."
Ngụ ý, cơm không cho ăn no, ăn khuya nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
"Thời gian không còn sớm, các ngươi ngủ đi." Phương cô cô nhìn tất
cả mọi người, ánh mắt thực tế ngừng trên người Cát Tường một hồi, híp
mắt nói, "Sáng mai ta tới đây kiểm tra, nếu như trong mâm đồ ăn thiếu
đi..."
Cát Tường chột dạ cúi đầu xuống.
Những người còn lại giống Cát Tường cũng răm rắp nghe lời cô cô.
Bọn họ tựa như hóa gỗ đứng im bất động, thẳng đến khi Phương cô cô rời
đi, đám người gỗ này lập tức sống lại, từng người một tranh đoạt chỗ ngủ
trong gian phòng nhỏ.
"Ta ngủ chỗ này!"
"Không, chỗ này là ta nghía trước rồi!"
"Ngươi nói của ngươi thì sẽ là của ngươi sao?"