Hoàng hậu ôm hắn thật chặt, nhưng thâm tâm càng đau khổ.
Hài tử của người khác, sao có thể thay thế cho hài tử nhà mình? Nếu
đứa bé không giống Vĩnh Liễn thì coi như cho qua, nhưng nếu thật sự
giống Vĩnh Liễn, sau này làm sao Hoàng hậu chịu tách ra khỏi đứa bé ấy?
Nhưng nếu cố chấp cưỡng đoạt giữ nó trong cung, mặt mũi đâu mà đối mặt
với thân mẫu của hài tử?
"Không cần, có Hoàng thượng bên cạnh thần thiếp là đủ rồi." Hoàng
hậu uyển chuyển từ chối, sau đó nắm chặt Hoằng Lịch như người sắp chết
đuối túm được cọng cỏ cứu mạng, vừa đáng thương vừa cuồng dại nói,
"Gần đây thần thiếp hay nằm mơ thấy Vĩnh Liễn, tỉnh lại rồi không thấy
con đâu nữa... Chỉ có người hiểu loại đau đớn này, đúng không?"
"Đúng." Hoằng Lịch giống như đang dỗ dành hài tử, nhẹ nhàng vỗ về
sống lưng nàng, "Trẫm hiểu. Có trẫm bên cạnh nàng đây rồi, nàng đừng suy
nghĩ lung tung nữa. Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn, mọi chuyện rồi sẽ khá
hơn..."
Một đêm sương trắng giăng đầy trời, hiện ra hai bóng lưng nương tựa
vào nhau đến bình minh.
Cơn ác mộng này khiến Hoàng hậu hạ quyết tâm.
Ngày hôm sau, nàng cho gọi một mình Nhĩ Tình: "Phương thuốc sinh
con đâu?"
Nhĩ Tình thầm mừng trong lòng, nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ
cung kính dâng lên hộp gấm chứa vị thuốc. Đợi Hoàng hậu tiếp nhận chiếc
hộp, cô ta biết rõ còn cố hỏi một câu: "Thật sự không cần thông báo Anh
Lạc sao?"
Tay Hoàng hậu đặt trên hộp cứng đờ, thở dài: "Được rồi, Anh Lạc
luôn lo lắng bản cung quá mức, tạm thời đừng nói cho cô ấy biết."