DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 886

đẫm lệ. Nàng biết Hoằng Lịch say thật rồi, nếu hắn thanh tỉnh, tuyệt đối sẽ
không lộ ra vẻ mặt yếu đuối như vậy.

"Hoàng thượng." Nàng kéo hắn đến bên giường ngồi xuống, nâng tay

vuốt ve hai má hắn, săn sóc nói, "Sau khi Vĩnh Liễn đi, người bãi triều năm
ngày thể hiện niềm thương nhớ, đã là từ phụ hiếm có trong thiên hạ rồi..."

"Ha ha..." Hoằng Lịch nghe xong cười ha hả, miệng cười nhưng lệ

nóng quanh tròng, "Trên đời này làm gì có phụ thân nào có hài tử chết non,
mà cũng không hề rơi một giọt nước mắt chứ?"

Hoàng hậu xót xa nói: "Hoàng đế chỉ rơi lệ trong ba tình huống, thứ

nhất là mất cha mất mẹ, thứ hai là trời giáng đại nạn, thứ ba là nước mất
nhà tan. Hoàng thượng, không phải là người không muốn khóc, mà là
người không thể khóc..."

Mắt thấy nước mắt sắp sửa rơi xuống, nghe xong lời này, Hoằng Lịch

cứng rắn nhịn nuốt trở về, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, trẫm là thiên tử, thần
dân thiên hạ đều là nhi tử của trẫm, không chỉ có riêng một mình Vĩnh
Liễn! Vì vậy, dù nàng oán trẫm vô tình, hận trẫm cay nghiệt, trẫm cũng
không thể khóc..."

Hoàng hậu thở dài, vươn tay ôm hắn vào lòng.

Bên trong Trường Xuân cung nhất thời im ắng. Ngụy Anh Lạc đứng

một bên nhìn bọn họ bằng ánh mắt cực phức tạp. Nàng có thành kiến sâu
đậm với Hoằng Lịch, cảm thấy hắn cái này không tốt, cái kia cũng không
tốt, ngoại trừ sinh ra hiển quý chút ít, còn lại không có nửa điểm xứng đôi
Hoàng hậu.

Bây giờ xem ra... Hắn cũng có nổi khổ tâm riêng.

Vị trí Hoàng đế thực không dễ ngồi. Không được phép khóc, chỉ có

thể mượn rượu để rơi một giọt lệ, còn phải rơi lệ ở đầu vai một người có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.