Phó Hằng thì càng khỏi phải nói. Hôm nay hắn mang bộ mặt cau có đi
ra ngoài, người nào hiểu tính tình hắn thì biết rõ, lần này hắn tiến cung hơn
phân nửa muốn đòi lại công bằng cho tỷ tỷ nhà mình.
Từ trên xuống dưới, cũng chỉ có Nhĩ Tình trưng dáng vẻ thờ ơ, không
để tâm chuyện buồn của Hoàng hậu, ngược lại còn nhàn hạ thoải mái ngắm
hoa, vui vẻ thưởng thức táo.
Lại bỏ một viên táo vào miệng nhấm nuốt một lát. Đỗ Quyên đưa tay
tới, Nhĩ Tình phun hạt táo ra tay thị nữ ấy, sau đó lấy khăn lau miệng, nói:
"Ta là đệ tức (em dâu) của Hoàng hậu, theo lý nên thay ngạch nương vào
cung thăm hỏi Hoàng hậu nương nương. Ngươi thấy thế nào?"
Đỗ Quyên ngẩn người: "Nhưng Thiếu gia không cho phép phu nhân ra
ngoài..."
"Trước khi nói thì ngươi nên nghĩ kỹ một chút." Nhĩ Tình nhẹ nhàng
vuốt ve bụng mình, chậm rãi nói, "Phó Hằng là chủ tử hiện giờ của ngươi,
còn đây là chủ tử tương lai của ngươi..."
Đỗ Quyên nhìn xuống bụng cô ta, ánh mắt phức tạp.
"Đi thôi." Nhĩ Tình duỗi tay về phía trước, ý bảo thị nữ đỡ cô ta đứng
lên, "Đưa ta tiến cung."
Vị khách hiếm thấy này xuất hiện bất ngờ khiến Minh Ngọc lắp bắp
kinh hãi.
"Sao cô đến đây?" Minh Ngọc hỏi, thanh sắc có chút khàn khàn, vành
mắt hơi phiếm hồng chứng tỏ đã khóc một đêm.
"Ta tới thăm Hoàng hậu nương nương." Nhĩ Tình trả lời.