Hạc đỉnh hồng chưa kịp kề môi nàng, một bàn tay bỗng nhiên từ bên
cạnh duỗi ra đánh đổ lọ thuốc.
Ngụy Anh Lạc mở mắt ra, bắt gặp Lý Ngọc đang thở phì phò đứng
bên cạnh nàng. Giống như vừa chạy thẳng tới đây nên trán túa đầy mồ hôi,
hắn vất vả điều chỉnh lại nhịp thở đều đặn, sau đó mới nói: "Ngụy Anh Lạc,
Hoàng thượng miễn tội cho cô, cô không cần phải chết!"
Nhưng Ngụy Anh Lạc không hề cảm kích, còn lạnh lùng hỏi ngược
lại: "Tại sao?"
Điệu bộ đó tựa như việc đặc xá không phải là ân điển với nàng, mà rõ
rành rành là một loại tra tấn.
Giống như sớm đã đoán được bộ dáng này của nàng, Lý Ngọc thở dài,
lấy ra lá thư mà Hoằng Lịch dặn hắn mang đến, nói: "Đây là di chỉ của
Hoàng hậu để lại."
Ngụy Anh Lạc ngẩn người, nhanh chóng giật lấy phong thư từ tay đối
phương, sau đó gấp gáp mở ra xem, chỉ thấy bên trong thư viết.
"Hoàng thượng, Dung Âm ra đi sẽ là vĩnh biệt. Chỉ có tỳ nữ Anh Lạc,
trung chính cương liệt, thà chết không phục, không thích hợp ở lại trong
cung. Xin Hoàng thượng cho phép cô ấy xuất cung, trả tự do cho cô ấy.
Mong người bảo trọng. Phú Sát Dung Âm cẩn bái."
"Nương nương..." Ngụy Anh Lạc cảm thấy cay mắt, một dòng lệ nóng
hổi vừa rơi xuống đã được nàng nhanh tay hứng lấy, không để rơi trên giấy,
tránh nhiễm ướt vật cuối cùng nương nương để lại cho nàng.
"Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha." Lý Ngọc ở bên cạnh
nói, "Anh Lạc cô nương, Hoàng thượng dặn cô lập tức khởi hành tới
Trường Xuân tiên quán ở Viên Minh Viên canh giữ tượng thờ Hoàng hậu
nương nương, cả đời không được quay về Tử Cấm Thành!"