"Thái hậu nói đúng." Hoằng Lịch thở dài, "Chỉ là nhi tử..."
Chỉ là cảm thấy có lỗi với nàng...
"Hoàng đế." Thái hậu hiểu rất rõ điểm này, lại không thể nuông chiều
hắn, dung túng hắn, cho nên nửa khuyên nhủ nửa nghiêm khắc nói, "Những
tiếc nuối trước đây đều đã là quá khứ, không bằng trân trọng người trước
mắt!"
Hoằng Lịch ngắm cành hoa trắng bên cỏ hoang thật lâu, sau đó buồn
bã thở dài.
Ba ngày sau, Thừa Càn điện.
"Na Lạp thị từ lúc Hoàng khảo (*) ban cho trẫm làm Trắc thất phi,
kính cẩn hiền thục, lễ giáo túc nhàn. Theo y huấn của Đoan Trang Huệ
Hoàng thái hậu cho làm mẫu nghi thiên hạ. Ngày lành đã tới, thích hợp tiếp
nhận ngôi vị chính cung. Nay cẩn tuân theo từ lệnh, sắc lập Hoàng quý phi
Na Lạp thị làm Hoàng hậu..."
(*) tiếng gọi của Hoàng đế đương thời dành cho vua cha đã khuất
Tiễn xong thái giám truyền chỉ, Trân Nhi hết sức phấn khởi trở lại tẩm
điện, đẩy cửa, sững sờ tại chỗ.
Nhàn quý phi đã tự thay lễ phục Hoàng hậu, hiện giờ đang đứng trước
gương, lẩm bẩm với cái bóng trong gương: "Cuối cùng ngươi cũng trở
thành Hoàng hậu rồi."
Chuyện tốt như vậy, nhưng trên mặt nàng lại nhìn không ra chút vui
mừng nào.
"Ngạch nương." Nhàn quý phi vươn tay vuốt mặt kính, thì thào, "Thục
Thận đã không còn như trước là đứa con gái yếu ớt vô dụng nữa. Con làm