KENT POND
1
Căn nhà cũ của anh mà Johnny và Sharon đã sống khi xảy ra Xung Động -
nằm trên phố Livery Lane, cách ngọn đèn tín hiệu giao thông đã ngừng hoạt
động tại trung tâm Kent Pond hai tòa nhà về hướng bắc. Đó là kiểu nhà mà các
trang mua bán nhà đất gọi là một “nhà khởi nghiệp”. Clay và Sharon thường
nói đùa - trước khi ly thân - rằng căn nhà khởi nghiệp ấy cũng sẽ là căn nhà
“nghỉ hưu” của hai người. Và khi Sharon có mang, họ bàn với nhau sẽ đặt tên
con là Olivia nếu đó là một bé gái. Rồi Sharon đổi ý đặt tên con là Livvie theo
tên đường Livery. Hồi ấy căn nhà đầy ắp tiếng cười.
Clay, Tom và Jordan - một Jordan xanh xao, một Jodan trầm tư lúc này chỉ
trả lời sau khi đã được hỏi đến lần thứ hai hay lần thứ ba - đi tới ngã tư phố
Main và phố Livery lúc nửa đêm, trong một đêm đầy gió vào trung tuần tháng
Mười. Clay nhìn chằm chằm vào tấm biển báo nguy hiểm ở góc phố, nơi anh
vừa tới thăm bốn tháng trước. Dòng chữ NĂNG LƯỢNG HẠT NHÂN bằng
sơn phun rất đậm nét, như thể nó đã có ở đó từ trước khi anh lên đường tới
Boston. DỪNG LẠI… NĂNG LƯỢNG HẠT NHÂN. DỪNG LẠI… NĂNG
LƯỢNG HẠT NHÂN. Dường như anh không thể hiểu được ý nghĩa của
những từ ấy. Đó không phải là vấn đề ngữ nghĩa. Ngữ nghĩa rất rõ ràng, rõ
ràng như bất kỳ tuyên bố chính trị nào (nếu anh chịu nhìn, anh sẽ thấy những
tám biển tương tự như vậy ở khắp nơi trong thị trấn, có lẽ là ở cả Springvale và
Acton nữa), điều làm anh không thể hiểu tại sao là cái thế giới này lại thay đổi
nhanh chóng như vậy. Clay cảm thấy nếu anh cứ nhìn mãi dòng chữ DỪNG
LẠI... NĂNG LƯỢNG HẠT NHÂN, thì một cái lỗ sâu đục sẽ hiện ra, một cái
gì đó giống như đường - hầm - thời - gian, và anh sẽ nhào về quá khứ, và tất cả
chuyện này sẽ tan biến. Tất cả sự đen tối này.