ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 324

“Clay?” Tom hỏi. “Anh không sao chứ?”

“Đây là phố nhà tôi.” Clay nói,như thể điều đó sẽ giải quyết mọi chuyện, và

rồi, gần như không nhận thức được mình đang làm gì, anh bắt đầu chạy. Livery
Lane là một ngõ cụt, tất cả các con phố ở đây đều chạy thẳng đến chân đồi
Kent, vốn là một quả núi sạt lở. Hai bên phố là những cây sồi cổ thụ, và lá
vàng kêu lạo xạo dưới chân anh.

“Chú ấy không sao đâu,” Tom nói. “Cứ để cho chú ấy chạy.”

Clay len qua những chiếc xe máy, ánh sáng từ chiếc đèn pin của anh nhảy

nhót trước mặt. Chùm ánh sáng bất chợt bắt gặp khuôn mặt của ông Kretsky.
Ông Kretsky thường cắt tóc cho Johnny khi Johnny còn là Johnny - Gee, một
chú bé thường reo lên “điện thoại, điện thoại của con, điện thoại của con” khi
chuông điện thoại đổ.

Ông Kresky đang nằm trên vỉa hè trước nhà ông ta, nửa thân người bị vùi

trong lá,và mũi đã biến mất.

Họ không thể chết được. Ý nghĩ ấy xói vào đầu óc anh. Không thể chết.

Alice là người cuối cùng. Và rồi thật đáng ghét (nhưng trong những giây phút
như thế đầu óc ta bao giờ cũng nói lên sự thật): Nếu mình thấy một trong hai
người đã chết… người đó hãy là cô ấy.

Ngôi nhà của họ là ngôi cuối cùng ở bên trái (như anh thường nhắc Sharon,

kèm theo tiếng cười phù hợp - từ lâu trước khi trò đùa ấy trở nên nhạt nhẽo,
thực sự là như thế), và lối vào thoai thoải chạy thẳng tới cái lán nhỏ vừa đủ chỗ
để đỗ một chiếc xe. Clay đã bắt đầu thở dốc,nhưng anh vẫn không chạy chậm
lại.Anh lao nhanh lên con dốc, đá vào những đám lá khô trước mặt, cảm thấy
miệng khô khốc và đắng ngắt. Anh giơ chiếc đèn lên và rọi vào gara. Trống
không. Câu hỏi là: như thế là tốt hay xấu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.