ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 350

còn rất nhiều lỗ hổng.”

“Chết tiệt, bọn chúng vẫn còn chưa thay quần áo.” Denise nói. Clay nhìn cô

ta. Trông như cô ta có mang được sáu tháng gì đó, có thể hơn, nhưng cô ta tỏ
ra rất rắn rỏi. Anh ước gì Alice gặp được cô ta từ trước.

“Chúng ta có thể chui qua các lỗ hổng ấy,” Dan nói. Có thể là sang Canada

qua ngả Vermont hoặc New York. Năm tốt hơn ba, nhưng sáu vẫn tốt hơn năm
– ba người ngủ, ba người gác, chống lại những dòng tin viễn cảm xấu. Một bầy
nhỏ của chúng ta. Vậy anh nói gì đi chứ?”

Clay chầm chậm lắc đầu. “Tôi sẽ đi tìm con trai của mình.”

“Nghĩ lại đi, Clay,” Tom nói. “Tôi xin anh đấy.”

“Thôi để mặc chú ấy,” Jordan nói. “Chú ấy đã quyết rồi.” Cậu bé vòng tay

qua người Clay và ôm anh thật chặt. “Cháu hy vọng chú sẽ tìm được con trai
mình,” cậu bé nói. “Nhưng cho dù có tìm được, chắc chú cháu mình cũng sẽ
chẳng bao giờ gặp lại nhau.”

“Chú sẽ tìm lại cháu,” Clay nói. Anh hôn lên trán Jordan, rồi lùi lại. “Chú sẽ

dùng một chiếc la bàn, có thể là bắt chính Người Rách Nát chỉ đường cho
chú.” Anh quay sang Tom và chìa tay ra.

Tom không bắt tay anh mà vòng cả hai tay ôm chặt lấy anh. Ông ta hôn anh

lên má bên này, rồi má bên kia. “Anh đã cứu tôi,” ông ta thì thầm. Hơi thở của
ông ta rất nóng. “Hãy để tôi được một lần cứu anh. Hãy đi với chúng tôi.”

“Tôi không thể, Tom ạ. Tôi phải làm điều tôi sẽ làm.”

Tom lùi lại và nhìn anh. “Tôi biết,” ông ta nói. “Tôi biết anh sẽ làm.” Ông ta

gạt nước mắt. “Chết tiệt, tôi ghét phải nói lời chia tay. Tôi thậm chí còn không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.