ĐIỀU BÁC SĨ MUỐN - Trang 168

“Cho em này, hôm qua chị nướng bánh waffle, thử một chút đi.” Tạ

Đông Sơ quay người lại đưa cho một túi giấy trắng.

Trần Noãn nhìn hai người ngồi ghế trước, xua tay theo bản năng:

“Không cần đâu ạ, sáng em không đói, không thích ăn, ăn vào khó tiêu.
Cám ơn ạ.”

“Cũng không mang bình xịt à?” Cố Thanh Thời liếc nhìn cô qua

gương chiếu hậu.

“Ờm…” Có lẽ không mang thật… Tâm trạng hưng phấn quá nên quên

mất… Nhưng mà sao người này nói nhiều thế nhỉ, “Cũng đâu chắc sẽ bị
thương, em đâu có yếu thế, hơn nữa nếu có bị sao thì cũng đâu phải lần
đầu…”

Cố Thanh Thời rõ ràng không vui lắm, bặm môi không nói gì nữa cả.

Trần Noãn là người nhạy cảm, thấy anh như vậy, trong lòng rất khó

chịu, tại sao cô còn chưa thèm giận, anh tức cái gì mà tức chứ? Trần Noãn
dỗi luôn, đến lúc tập trung bắt đầu leo núi, Trần Noãn đi cùng với Tạ Bân
Sam, không nói thêm câu nào với Cố Thanh Thời nữa.

Thực ra cũng không phải chỉ dỗi mỗi chuyện đó, những người khác thì

cho qua nhưng tại sao Tạ Đông Sơ lại đi cùng chứ? Cô ta không có xe thì
anh trai cô ta có mà! Còn ngồi ngang nhiên, chẳng biết ngại là gì cả. Giận
cả Cố Thanh Thời nữa, người sao hiền lành thế chứ, ai xin đi nhờ cũng cho!
Thích cái người này thật bực cả mình!

“Này, chân ngắn, cô không đi với bác sĩ Cố nhà cô à? Sao lại đi cùng

bọn này thế?” Lúc dừng nghỉ dọc đường, Trác Nhất đá chân Trần Noãn hỏi,
mặt trêu ngươi, đánh mắt về phía Tạ Đông Sơ và Cố Thanh Thời ở đằng xa.

Trần Noãn hừ một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác, ai thèm nhìn Tạ

Đông Sơ làm gì! Bản tọa hôm nay không không vui, không rảnh hơi đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.