ĐIỀU BÁC SĨ MUỐN - Trang 181

Về đến nhà, Cố Thanh Thời đặt cô trên sô pha, lấy sữa chua mình

mang đến đưa cho cô. Trần Noãn tuy trong lòng rất vui nhưng cũng hơi khó
xử, không phải trong lòng anh mình là đứa chỉ biết mỗi ăn đấy chứ? Trần
Noãn đã ăn sáng, nãy mới ăn bánh mì kẹp, giờ lại ăn sữa chua, cứ ăn liên
tục thế này, chắc sẽ tăng cân nhanh lắm nhỉ?

“Ồ, anh còn phải đi làm nữa mà phải không? Nhanh lên đi, khéo muộn

đấy.” Trần Noãn cầm hộp sữa chua, nhịn đau mà đuổi khách.

Cố Thanh Thời không nghĩ gì cả, anh kê chân lên giúp cô rồi đứng dậy

chuẩn bị đi: “Vậy nếu có việc gì thì em gọi điện cho anh nhé, đứng có đi
lung tung đấy.”

Trần Noãn gật đầu như gà mổ thóc.

Được mấy bữa thì Cố Thanh Thời bận quá không thể phân thân đến

thăm cô, Trần Noãn bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, có cơ hội để tiêu hóa bớt
thức ăn. Trái lại, cuộc điện thoại bất ngờ của Thi Nhã Thừa đã khiến Trần
Noãn bị kích động mấy ngày nay.

Bữa đó, sau khi Cố Thanh Thời đi chưa bao lâu thì hình như Triệu

Khắc đã nộp đơn xin nghỉ việc cho cô nên có điện thoại đến, Thi Nhã Thừa
là người luôn điềm đạm, hiếm khi nóng nảy. Chuyện lúc đó cụ thể thế nào
thì Trần Noãn không còn nhớ nữa nhưng cô nhớ rõ mình lúc ấy bị tẩy não
về ý thức làm việc đến thộn mặt ra, nói nào là phải báo trước một tháng
trước khi nghỉ cho nên bắt cô phải đi làm thêm một tháng nữa. Cái này
không quan trọng, lúc ấy tất nhiên Trần Noãn biết đường đáp lại là đang bị
đau chân nên không đi được, Thi Nhã Thừa giật mình một thoáng rồi đưa
ra tối hậu thư: “Vậy cô cứ dưỡng bệnh đi! Khỏe rồi thì làm bù đủ một tháng
cho tôi! Nếu không tôi có quyền giữ lương của cô đó!”

Trần Noãn bị hù khiếp vía, đành phải khom lưng, cúi đầy đồng ý, cúp

điện thoại một lúc rồi mới tỉnh ra, sao có thể uy hiếp một người bệnh như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.