ĐIỀU BÁC SĨ MUỐN - Trang 23

đã qua, nhuốm màu năm tháng, đứng nơi đó, có cảm giác như mình đang
ngược dòng lịch sử.

Ông chủ của Trần Noãn là Thi Nhã Thừa, chưa đến ba mươi tuổi, cửa

hàng này là tài sản thừa kế từ cha, kế thừa sự nghiệp khảo cổ của gia đình,
thường ngày không có mặt ở cửa hàng, chẳng biết đang vượt núi băng đèo
ở những đâu. Người này nuôi tóc dài, mắt sâu, có quầng thâm, thần thái
quắc thước, ít nói, ngón tay dài mà linh hoạt, nhìn qua đã thấy mùi giáo sư
sử học. Trần Noãn biết những ngón tay ấy linh hoạt cỡ nào vì đã được tận
mắt thấy ông chủ dùng đôi bàn tay này sửa một chiếc trâm ngọc cài đầu
thành một thứ có phong điệu riêng, bổ khuyết hoàn toàn vết nứt, không thể
không ngưỡng mộ được!

May là hôm nay Thi Nhã Thừa có ở cửa hàng, gần đây không có kế

hoạch đi khảo cổ ở đâu. Thi Nhã Thừa khá dễ tính, xin phép nghỉ một cái,
không cần vặn vẹo lý do đã đồng ý luôn. Nếu không gặp được ông chủ mà
đụng phải tay quản lý thì rất khó chơi, lôi từ lý do bà dì tới cho đến nước
phải nói thật, người trung niên ai cũng vậy cả ư? Khó tính, không biết
thông cảm.

Xin nghỉ xong, đang định ngả lưng ngủ tiếp, nhìn lướt qua gói thuốc

trên bàn, mắt đảo như chớp, cuối cùng Trần Noãn vịn gậy đứng dậy đi rửa
mặt, ra khỏi nhà.

Buổi sáng, Cố Thanh Thời đang kiểm tra bệnh nhân theo thông lệ.

Vừa ngồi được một lát thì điện thoại kêu. Anh ta ngó chăm chăm hai chữ
“Tiểu Noãn” trên màn hình một lúc mới sực hiểu ra vấn đề. Ánh mắt sáng
lên như yêu tinh, nghe máy tỏ vẻ rất miễn cưỡng.

“A lô?”

“Bác sĩ Cố à, chào anh, em là Trần Noãn.” Đối phương hình như đang

đi ngoài đường, tiếng ồn phố xa văng vẳng bên tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.