Cố Thanh Thời quay đầu lại nhìn, nghiêm túc suy nghĩ: “Bởi vì nếu
đĩa không vỡ thì tay em sẽ không sao.”
“Nói cũng phải.”
“Thì ra chị xinh đẹp trong điện thoại của anh là bác sĩ Tạ.”
“Ừ.”
“Anh đổi hình khác được không?” Trần Noãn thuận miệng hỏi, cũng
chẳng hy vọng gì, dù sao Cố Thanh Thời cũng không thương chị ấy.
Cố Thanh Thời nghiêm túc hỏi: “Vì sao?”
“Vì em không thích thôi.” Trần Noãn nói thật, tay vẫn lau chùi bát đĩa,
xong chiếc nào thì cất luôn lên chạn.
Bên bệ cửa sổ phòng bếp có đặt rất nhiều chậu sen đá. Lần trước thấy
Cố Thanh Thời thích nên cô đã nghiên cứu tụi này, đám sen đá ở đây có
đỉnh màu hồng, tên là sen đá thạch ngọc.
Quay người lại, Cố Thanh Thời vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ, Trần
Noãn ngẫm nghĩ, muốn kiếm thang cho anh xuống. Còn chưa đợi cô nói,
Cố Thanh Thời bỗng dưng lại gật đầu rồi tiếp tục rửa bát. Trần Noãn đột
nhiên cảm thấy chính cô cũng không hiểu nổi.
Trần Noãn nhìn lại mấy chậu sen đá rồi tiếp: “Cố Thanh Thời à, anh
để nó ở đây ám hết dầu mỡ vào thì sao?”
“Nên cần xuyên phải tắm rửa cho sạch.”
“Vậy phiền lắm, sao không đem vào phòng khách.”
Phòng khách nhà Cố Thanh Thời cũng bày sen đá đủ chậu to chậu
nhỏ, xếp ngay ngắn trên một giá gỗ, mỗi một chậu cây đều xanh mướt, sạch