ĐIỀU BÍ MẬT CỦA CHỒNG - Trang 167

Sáng Chủ nhật, Lý Dương chạy hai vòng xung quanh khu, mồ hôi

chảy nhễ nhại, nhưng anh vẫn thấy khoan khoái, dễ chịu hẳn.

Trong khu có mấy quán bán đồ ăn sáng, họ vừa mới vớt quẩy ra khỏi

chảo dầu, mùi thơm hấp dẫn lan tỏa nương theo gió, xông vào mũi Lý
Dương. Hai mẹ con Điền Ca thường không ăn bánh quẩy, bởi lẽ Điền Ca
cho rằng, quẩy được rán bằng dầu bẩn, không tốt cho sức khỏe. Ni Ni cũng
thích quẩy lắm nhưng mẹ không cho nên cũng không dám ăn. Ngược lại,
Lý Dương lại rất khoái món này. Trong kí ức của anh, quẩy là món ngon ít
gặp, không phải dịp lễ tết thì khó mà được ăn chúng. Cho nên, hễ ngửi thấy
mùi quẩy, nhất là vào một buổi sáng thoáng đãng như thế này, anh không
thể cưỡng lại được ý muốn ăn ngay vài miếng.

Hai mẹ con Điền Ca không chịu được mùi dầu chiên nên Lý Dương

ngồi một mình trên ghế đá, tay cầm một cái quẩy, thong thả đưa vào miệng,
những kỉ niệm ngọt ngào thời thơ ấu lại ùa về trong anh. Lý Dương thoáng
thấy bóng dáng của lão Dương quét dọn vệ sinh trong khu, một tay lão cầm
cán hót rác, tay kia cầm chổi rơm, vừa đi vừa vun rác lại thành đống. Anh
đang nghĩ bụng, lão Dương thật chịu khó, mới sớm ra đã cặm cụi làm việc
rồi. Không ngờ lão quay sang phía anh, cười nhẹ:

- Chào anh!

- Bác Dương...

- Ơi! - Lão Dương quay đầu lại, cười híp mắt nhìn Lý Dương với vẻ

ngờ ngợ, - Gọi tôi à?

- Vâng, chúc bác buổi sáng tốt lành. - Lý Dương mỉm cười.

Dạo trước lão Dương bị thoát vị đĩa đệm, lưng còng xuống chẳng thể

đứng thẳng được. Ấy thế mà, lão vẫn cầm cây hốt rác và chổi rơm, tập tễnh
quét dọn vệ sinh từng hành lang, chẳng chịu ngơi nghỉ lấy một ngày.
Thường thì, hai vợ chồng lão mỗi người một nơi. Vợ lão ở quê, còn một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.