ĐIỀU BÍ MẬT CỦA CHỒNG - Trang 299

Hai người đấu khẩu được một hồi thì được các đồng nghiệp can ra.

Điền Ca chưa ăn xong cơm đã làm một bụng tức. Cô hằm hằm đổ thức ăn
vào thùng rác rồi rời khỏi căng tin đầy dầu mỡ về phòng làm việc. Cả ngày
cô chỉ có nửa tiếng nghỉ trưa là quãng thời gian hạnh phúc, tạm rời xa “khu
bức xạ”, ấy vậy mà…

Những lúc cảm thấy chán chường, trong đầu Điền Ca lại nảy ra ý nghĩ

tiêu tiền để giải khuây.

Nhưng không giống như những lần trước, chỉ cần mua cái quần cái áo

hay đôi giày là vui vẻ trở lại. Lần này cô muốn mua thứ lớn hơn.

Cô nghĩ, nhà ở chẳng biết bao giờ mới mua được, vậy thì mua xe

trước vậy. Trong bệnh viện, những người bằng tuổi mình, hầu hết đều đã có
xe riêng. Nói ra thật xấu hổ, dù hằng ngày không có ít người đi xe buýt
nhưng cách một hôm người ta lại được chồng lái ôtô đưa đi làm hoặc đợi
trước cổng bệnh viện lúc tan ca. Còn mình thì thật nực cười, Lý Dương tới
đón… bằng xe buýt, chỉ khác là có thêm một người cùng đi về với mình.

Mua xe! Nhất đinh phải mua, không đợi nữa. Mấy năm trước, Điền Ca

đã lấy bằng lái xe ôtô nhưng từ lúc rời khỏi trường thi, ngay đến vôlăng cô
cũng chẳng được sờ tới. Lần này, cô nhất định phải được lái xe đến chán
chê mê mỏi. Bác sĩ Giang Nghiêm ở khoa gây mê từng có lần than thở với
cô: “Ôi! Giờ tôi phải hạn chế đi xe riêng để giảm khí thải cacbon mới được.
Lái xe mệt lắm, lại phải tìm chỗ đỗ xe nữa, rách việc vô cùng…”. Nhưng
Điền Ca nghĩ bụng: Chị nói như thế có quá kiểu cách không? Dở hơi à?
Giảm khí thải cacbon đang là mốt ư? Các cô cứ việc chạy theo mốt đi.

Điền Ca nói là làm, cô quả quyết nhắn tin cho Lý Dương: “Em muốn

mua xe” cùng với một đống lý do lớn nhỏ. Nếu Lý Dương phải đối thì
thường anh sẽ xóa sạch tin nhắn rồi im bặt, nhưng không ngờ anh nhắn tin
lại rất nhanh: “Anh muốn mua xe từ lâu rồi nhưng lại sợ em không thích, vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.