ĐIỀU BÍ MẬT CỦA CHỒNG - Trang 413

Ban đầu, bà Quyên rất quý Lệ Sảnh, bà luôn đặt mình vào vị trí của

các con để suy nghĩ cho chúng, bà chỉ lo vì chút bất cẩn của mình mà con
cái thêm phiền hà này nọ. Nhưng không hiểu vì sao, giữa mẹ chồng và con
dâu vẫn có những chỗ không vừa ý nhau; chẳng hạn những lúc Tông
Nguyên vắng nhà, Lệ Sảnh tỏ ra khá quan tâm, dành thời gian trò chuyện
cùng bà.

- Mẹ, vợ chồng con rất vui vì đón được mẹ lên đây. Chúng con muốn

để mẹ được hưởng phúc tuổi già nhưng hằng ngày chúng con đều phải đi
làm, mẹ ở nhà một mình có cảm thấy trống trải không? Ở Tế Nam còn có
bà con họ hàng tới lui, giờ sống cảnh tù túng, xung quanh không có người
quen cũng không có chị em gái rủ rỉ tâm sự, mẹ có quen không?

Nghe Lệ Sảnh hỏi han ân cần, bà Quyên rất cảm động. Bà nói thật

lòng:

- Chỉ cần con và Tông Nguyên vui thì mẹ thế nào cũng được mà. Hằng

ngày được nhìn thấy các con yêu thương, hòa thuận với nhau, cho dù không
có ai nói chuyện với mẹ, mẹ cũng vui rồi.

- Tông Nguyên không biết làm thế nào để tận hiếu với mẹ, ngày lại

ngày cứ nhốt mẹ trong nhà giống như vật nuôi ấy, mẹ thoải mái không?

Lệ Sảnh nói những lời kỳ cục làm bà Quyên nghe không lọt lỗ tai, thế

mà bà vẫn nghĩ tốt về cô, có lẽ con dâu không có ác ý gì đâu, chỉ là cách
nói của nó hơi thẳng thắn mà thôi. Bà mỉm cười:

- Lệ Sảnh, con đừng lo, nếu không thoải mái, mẹ sẽ nói với các con,

mẹ sẽ tụ ra ngoài đi dạo.

- Thế thì được. Ôi! Con chỉ e một mình mẹ cô quạnh thôi.

- Cái đó thì con khỏi phải lo, ở quê mẹ cũng sống một mình nên quen

rồi, bây giờ còn có các con ở bên nữa mà. Thực ra, trước đây mẹ đã nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.