ĐIỀU BÍ MẬT CỦA CHỒNG - Trang 441

được, hậu quả ắt là một mất một còn. Dĩ nhiên cô cần phải sống, chỉ có
cách tìm ra tung tích số tiền đó cô mới thoát khỏi cơn ác mộng. Để giải cứu
bản thân, cô làm sao đẩy được người trước mặt rớt xuống vách núi? Huống
hồ Quảng Vận là người chẳng vừa, cô chỉ cần lão trả lại tiền hoặc thừa
nhận chuyện này thì mọi việc đều êm đẹp.

- Tiểu Sảnh, em có ý gì? - Ánh mắt gian giảo và sắc nhọn của lão ta

xuyên thấu làn khói thuốc mờ ảo, hướng thẳng vào cô.

- Em không có ý gì. - Lệ Sảnh gượng cười, - Em chỉ muốn xác nhận

chuyện kia.

- Hừm… - Bầu không khí êm ả bỗng thay đổi đột ngột. Cục trưởng

Vận dí tắt nửa điếu thuốc trong tay, châm một điếu mới, nét mặt như chùng
xuống, - Hôm nay em hẹn anh ra chính là vì vấn đề này? Vậy trước tiên anh
phải hỏi em một câu, em đứng trên cương vị nào? Thay mặt cho ai tới đây?
Là nhân viên của công ty Ngụy Thị hay là người nhà của Xuân Phong? Em
có đáng được nói những chuyện này với anh không? Em làm cho người
khác khó hiểu đấy.

Quảng Vận đã nói đến nước này thì Lệ Sảnh việc gì phải nể nang nữa.

Cô tôn trọng lão nhưng lão không biết điều, chẳng những không tôn trọng,
mà ngược lại, còn sỉ nhục cô.

Điều này cũng chẳng có gì là lạ. Trong chốn quan trường hiểm ác, để

leo lên được vị trí ngày hôm nay không biết Quảng Vận đã giẫm đạp lên
bao nhiêu người, tay dính máu bao nhiêu lần. Khi xử lý những chuyện liên
quan đến lợi ích cá nhân, lão chẳng có tình có nghĩa gì hết, Lệ Sảnh cần gì
phải khách khí với loại người này? Hơn nữa, lão cũng ngấp nghé về vườn
rồi, khả năng thăng tiến cực kỳ thấp. Lệ Sảnh dám chắc, trước khi Quảng
Vận về vườn, cô chẳng bao giờ cần nhờ vả lão và cô cũng không có bất cứ
mối quan hệ thực dụng nào với lão. Cho nên Lệ Sảnh không đủ nhẫn nại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.