ĐIỀU BÍ MẬT CỦA CHỒNG - Trang 470

- Việc điều động nhân viên phải được bộ phận quản lý nhân sự phê

chuẩn và tổng giám đốc ký tên, anh có quyền đó không? Ồ, thì ra là chuyện
này hả? Vì chuyện này mà em không vui? Em chỉ toàn nghĩ vớ vẩn, đến
anh mà em cũng không tin thì em còn tin được ai?

Điền Ca không lên tiếng, nhìn vẻ mặt vô tội của anh, cô tự trách mình

đa nghi. Lần này Lý Dương về nhà vào dịp cuối tuần, tối thứ Sáu anh về
đến Chủ nhật phải đi, gói gọn trong hai ngày. Lúc anh chuẩn bị đi, Ni Ni
ném đồ chơi sang một bên, ôm khư khư cánh tay bố, khóc nức nở:

- Con không cho bố đi đâu. Không cho bố đi!

- Ni Ni cho bố đi, rồi bố sẽ mua đồ chơi về cho con.

- Con không cần đồ chơi, con cần bố cơ.

Bà Phượng nhìn thấy cảnh hai bố con bịn rịn, cũng rơm rớm nước

mắt.

Lý Dương không cho người nhà đưa anh ra sân bay. Bà Phượng và Ni

Ni dừng bước ở cửa nhà, Điền Ca xách một túi đồ ăn, tiễn anh xuống tầng.
Mặc dù cô cũng muốn nói mấy câu giống như Ni Ni lúc nãy nhưng cô lại
không nói ra, bởi vì cô hiểu anh cũng đâu muốn đi. Thực sự không còn
cách nào khác, vì cuộc sống sau này, hai người phải cố gắng khắc phục khó
khăn trước mắt. Điền Ca tự nhủ, khó khăn chỉ là tạm thời, chỉ cần vượt qua
hai năm xa cách thôi, một tương lai sáng sủa đang chờ mình.

Lý Dương tựa hồ nhìn thấu tâm tư của vợ:

- Đợi sau này anh đứng đầu chi nhánh, nếu em muốn anh sẽ từ chức

làm cố vấn rồi vợ chồng mình đưa con tới đó ở. Trùng Khánh cũng là một
thành phố lớn, chi phí sinh hoạt lại thấp hơn ở đây, cuộc sống của người
dân rất thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.