ĐIỀU GÌ EM CŨNG MUỐN - Trang 127

Ðường link tiết lộ

“Máy quay gì?” Ruby, chị gái 22 tuổi của Vanessa, lầm bầm. Giờ là 3 giờ

chiều chủ nhật, nhưng trông Ruby như vừa mới chỉ đi ngủ được 2 tiếng
đồng hồ. Mắt chị vẫn còn nguyên vết chì màu đen đêm qua và chị vẫn mặc
nguyên cái quần da bó sát màu đỏ tía. Ruby ngủ trên một cái đệm futon ở
chỗ dùng làm phòng khách trong căn hộ một phòng ngủ hai tầng của họ ở
Williamsburg, Brooklyn. Căn hộ chất đầy những thiết bị ampli, loa, đàn
guitar và micro dùng cho ban nhạc Bố Già Hám Gái của Ruby, cùng những
máy quay và thiết bị chiếu sáng dùng cho việc làm phim của Vanessa. Trên
sàn là tấm thảm mà hai phụ huynh nghệ sĩ hippy gàn gàn đã tự dệt lấy trên
khung cửi ở nhà họ vùng ngoại ô Burlington, Vermont. Tấm thảm màu
xanh áo lính và đỏ vỏ táo dệt hình chủ đề con thuyền của Noah, với thú vật
đứng thành đôi trên cái bè màu xanh lá nổi trên một biển đỏ, nhưng giờ bị
chất bừa quần áo của Ruby và thiết bị âm thanh, đám con thú hoàn toàn mất
tăm bên dưới.

“Cái máy quay video kĩ thuật số Sony của em ấy,” Vanessa cáu kỉnh.

“Em đã để nó trên mặt bàn bếp mà.” Cô đã định xem lại đoạn phim đã quay
ở công viên hôm thứ sáu để xem liệu có hình cột băng nào đáng giá để lưu
lại không và xóa đi cảnh Nate cùng Jenny, nhưng giờ không thể tìm thấy
máy quay đâu cả.

Ruby lộn người lại và đặt một cái gối lên mặt. “Chị mượn đấy.”
Vanessa nhìn chị chằm chằm. Điên thật, Ruby vẫn còn để cái gối lên

mặt. “Ý chị là sao, chị mượn á? Thế nó ở xó xỉnh nào rồi?”

“Tao đưa nó cho mấy đứa bạn ở quán Năm Đồng và Một Hào rồi. Bọn

nó dùng để làm một phóng sự về trượt băng.”

“Có thứ đã quay trong đó mà!” Vanessa hét lên kinh hoàng. “Cảnh quay

cho phim mới của em!”

Ruby lôi gối ra khỏi mặt và ngồi dậy. “Cứ làm như thể mày không có

mười cái máy quay khác ấy. Tao xin lỗi,” chị nói mỉa mai. “Chị xin lỗi vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.