ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TIỆM TẠP HÓA NAMIYA - Trang 177

kẻ có sống cũng chẳng ích gì. Tôi suýt thì bị mẹ - người lẽ ra phải yêu
thương tôi nhất trần đời - giết chết. Người như vậy mà sống thì có giá trị gì
nữa đâu.

Cảnh sát đến cứu tôi về vào ngày thứ ba. Tôi được phát hiện nằm gục

trong góc của khu vui chơi nhỏ trên tầng thượng của một khu mua sắm. Tôi
hoàn toàn không biết vì sao mình lại tới đó. Có điều, tôi vẫn nhớ rằng mình
đã nghĩ nếu nhảy từ trên cao xuống thì có thể chết một cách dễ dàng.

Tôi được đưa đến bệnh viện. Ngoài việc thể trạng suy kiệt, cổ tay tôi

còn có vô số vết cứa. Con dao rọc giấy dính máu được tìm thấy trong chiếc
cặp tôi luôn giữ khư khư như vật báu.

Suốt một thời gian dài, tôi không mở miệng nói chuyện với ai. Thậm

chí chỉ gặp người khác thôi tôi cũng thấy khổ sở. Tôi chẳng chịu ăn uống tử
tế nên cứ ngày một gầy rộc đi.

Vào thời gian ấy, có một người đến thăm tôi. Đó là cô bạn chơi thân

nhất của tôi ở trại trẻ. Cô bạn bằng tuổi tôi, có một cậu em trai bị khuyết
tật. Bị bố mẹ ngược đãi nên hai chị em phải vào trại. Cô ấy hát rất hay, tôi
cũng thích âm nhạc nên chúng tôi chơi rất thân.

Với cô ấy thì tôi có thể trò chuyện. Sau vài đoạn trao đổi vô thưởng vô

phạt, cô ấy bất ngờ nói thế này. Rằng hôm nay cô ấy đến đây để cho tôi biết
một việc quan trọng.

Cô ấy bảo đã nghe người của trại trẻ kể hết về gia cảnh của tôi nên

muốn nói cho tôi biết. Có vẻ như người của trại trẻ đã nhờ cô việc đó: Chắc
họ nghĩ tôi không nói chuyện với ai ngoài cô ấy.

Tôi đáp rằng không muốn nghe vì tôi biết hết cả rồi. Nghe vậy, cô ấy

lắc đầu quầy quậy bảo tôi chỉ biết một ít thôi, còn sự thật thì hầu như tôi
không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.