Cô ấy hỏi tôi có biết cân nặng của mẹ tôi lúc qua đời không. Chuyện
đó thì sao tôi biết được. Nghe tôi nói vậy, cô ấy bảo là ba mươi cân. Tôi
toan nói chuyện đó thì sao chứ nhưng đã kịp sửa lại: Ba mươi cân? Chỉ có
vậy thôi ư?
Cô bạn gật đầu rồi kể tiếp.
Lúc được tìm thấy, cô Kawabe Midori gầy lắm. Cảnh sát lục soát nhà
của cô thì thấy đồ ăn hầu như chẳng có gì ngoài sữa bột. Trong tủ lạnh cũng
chỉ còn một hộp thức ăn giặm.
Theo những người quen biết thì cô Midori không đi làm, số tiền tiết
kiệm cũng đã cạn kiệt. Do chậm trả tiền nhà nên cô bị buộc phải rời khỏi
căn hộ. Đến nước này thì tính đến chuyện tự sát cùng con âu cũng là hợp
lý.
Nhưng có một dấu hỏi lớn khác. Đó là chuyện đứa bé. Tại sao đứa bé
lại sống sót một cách thần kỳ như vậy?
Thực ra chuyện đó chẳng có gì là kỳ diệu hết, cô bạn nói. Nhưng trước
khi kể chuyện đó, cô bạn muốn tôi đọc một thứ. Nói đoạn, cô bạn đưa cho
tôi một bức thư.
Theo lời cô bạn thì đó là bức thư được tìm thấy trong căn hộ của mẹ
tôi. Bức thư được mẹ cất giữ cẩn thận cùng với cuống rốn của tôi, sau đó
thì được trại trẻ giữ lại. Thầy cô ở trại trẻ bàn bạc và quyết định sẽ đưa cho
tôi vào thời điểm thích hợp.
Bức thư vẫn nằm trong phong bì. Bên ngoài phong bì ghi: 'Gửi Green
River'.
Tôi ngập ngừng mở bức thư. Bên trong là những hàng chữ nắn nót.
Trong một giây, tôi tưởng là do mẹ viết. Nhưng khi đọc thì tôi biết là không
phải. Bức thư này viết cho mẹ tôi. Green River chính là mẹ tôi.