trọng khác. Cô phải tổ chức bữa tiệc trên du thuyền ở vịnh Tokyo. Mai là
Giáng sinh. Hai trăm vé đã bán hết veo khi vừa tung ra.
Nằm trên nệm, nhìn những vết ố trên trần nhà thân thuộc, cô không
khỏi xúc động. Cô vẫn chưa thể tin căn nhà này đã thuộc về cô. Cảm giác
lúc này thật khác với hồi cô mua căn chung cư đang ở.
Đương nhiên, cô không có ý định bán căn nhà này. Sẽ đến ngày bà
Hideyo qua đời nhưng cô vẫn muốn giữ lại căn nhà này dưới hình thức nào
đó. Coi như nhà ở quê chẳng hạn.
Mọi việc đều tiến triển tốt. Thuận lợi đến phát sợ. Thậm chí cô có cảm
giác như được phù trợ.
Tất cả bắt đầu từ bức thư ấy...
Cô nhắm mắt, lập tức những nét chữ cá tính ấy lại hiện về. Bức thư kỳ
lạ của tiệm tạp hóa Namiya.
Dù thư viết toàn những chuyện khó tin nhưng sau khi suy nghĩ,
Harumi quyết định nghe theo. Cũng một phần vì cô không nghĩ ra được con
đường nào khác. Bình tĩnh suy xét thì việc trông cậy vào Tomioka quả thật
rất rủi ro. Vả lại, cô thấy học thêm Kinh tế cũng không uổng phí cho tương
lai.
Cô nghỉ công việc ban ngày ở công ty. Đổi lại, cô theo học một trường
chuyên môn. Khi có thời gian, cô học về giao dịch chứng khoán và bất
động sản rồi lấy một vài chứng chỉ.
Mặt khác, cô dồn sức vào công việc tiếp viên. Tuy nhiên cô quyết định
chỉ làm lâu nhất là bảy năm nữa. Nhờ đặt ra thời hạn mà khả năng tập trung
tăng hẳn lên.