ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TIỆM TẠP HÓA NAMIYA - Trang 346

Mất chừng hai tiếng cô mới tới hiện trường. Tòa nhà trong ký ức của

Harumi giờ đã biến thành một khối đen kịt. Cô không thể đến gần do lực
lượng cứu hỏa và cảnh sát đang điều tra nhưng thoang thoảng có mùi bồ
hóng bốc ra.

Nhà thể chất mà các cô và bọn trẻ đang tạm lánh nằm cách đó chừng

một cây số. Giám đốc trung tâm, ông Minaduki Yoshikazu vừa ngạc nhiên
vừa cảm kích khi thấy Harumi tới.

"Cảm ơn cháu lặn lội đường xa tới đây. Bác không nghĩ là cháu sẽ tới.

Cháu lớn quá rồi nhỉ. Không, phải nói là thành đạt rồi chứ." Vừa nói, ông
Minaduki vừa nhìn đi nhìn lại tấm danh thiếp Harumi đưa.

Lo lắng vì vụ hỏa hoạn hay sao mà trông ông Minaduki gầy rộc đi so

với lần cuối cô gặp. Ông chắc cũng ngoài bảy mươi rồi. Mái tóc bạc cũng
đã thưa đi nhiều.

Ông Minaduki vui mừng nhận miếng dán giữ ấm, thuốc và đồ ăn

Harumi mang tới. Đúng là chuyện ăn uống đang rất khó khăn.

"Bác cần gì cứ nói với cháu. Nếu làm được thì cháu sẽ làm."

"Cảm ơn cháu. Nghe cháu nói vậy bác cũng yên tâm." Mắt ông

Minaduki ngân ngấn nước.

"Bác đừng ngại nhé. Cháu muốn nhân cơ hội này để trả ơn trại trẻ."

Ông Minaduki nhắc lại lời cảm ơn.

Lúc về, cô chạm mặt một người quen cũ. Anh Fujikawa Hiroshi,

người từng sống ở trại trẻ cùng với cô. Anh hơn Harumi bốn tuổi, học hết
cấp hai thì anh rời trại trẻ. Chính anh là người đã khắc con chó nhỏ bằng gỗ
mà Harumi luôn mang bên mình như bùa hộ mệnh. Cái tên "Little Dog"
cũng bắt nguồn từ đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.