ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 115

Gã lại ôm vợ vào tay. Lần này gã chú ý để không ôm lâu quá.
Đột nhiên Maggie nói:

– Trời ạ. Chúng mình sẽ tặng Tara cái gì làm quà Giáng sinh bây giờ?

Thậm chí em chưa nghĩ đến nữa.

Connor chui vào ngồi trước tay lái và nói:
– Nếu em nhìn thấy hóa đơn điện thoại của nó thì em sẽ chẳng phải nghĩ

đến quà Giáng sinh nữa đâu.

Maggie nói:
– Sao em không nhớ cái xe này nhỉ?
Gã vừa mở khóa điện vừa nói:

– Đây là xe của công ty. Tiện thể, em nói để cha Graham tìm ai đó chơi

bài bridge với cha tối thứ Bảy này nhé. Tạm biệt, em yêu.

Không nói thêm câu nào gã cho xe chạy lên lối xe và lái ra đường cái. Gã

rất ghét phải chào tạm biệt Maggie và bao giờ cũng khiến cho cuộc chia tay
càng nhanh càng tốt. Gã nhìn qua gương chiếu hậu: nàng đang đứng ở cửa
trước giơ tay vẫy. Vì thế gã rẽ sang đường đến Cambridge Place và chạy về
phía sân bay.

Đến đầu đường vào Dulles gã chẳng cần nhìn mà rẽ ngay vào bãi đỗ xe

lâu ngày. Gã lấy trong máy một chiếc vé gửi xe rồi đánh xe xuống tận góc xa
nhất. Gã khóa cửa xe rồi đi về phía cổng vào nhà ga, lên thang cuốn để tới
bàn làm thủ tục của hãng Hàng không Mỹ.

Người nhân viên mặc đồng phục kiểm tra vé của gã và nói:
– Xin cảm ơn ngài Perry. Máy bay số 918 sắp đến giờ đón khách. Xin

mời ngài đi ra cổng C7.

Sau khi làm thủ tục kiểm tra an ninh Connor đi tới nhà ga giữa. Gã ngồi

trong phòng chờ, tít tận góc phòng và khi hành khách được mời lên máy bay
gã bèn chọn một chỗ ngồi như thường lệ - gần cửa sổ và ở cuối máy bay.
Hai mươi phút sau gã nghe thấy viên cơ trưởng thông báo rằng mặc dầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.