ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 198

– Có ngài Jackson đến ạ! - Anh ta thông báo rồi khẽ khàng đóng cửa lại.
Jackson bước vào một gian phòng rộng mênh mông, đồ đạc bày biện rất

xa hoa. Sàn nhà trải một tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ mà có lẽ cả đời gã cũng
chẳng mua nổi. Một ông già mặc bộ vest kẻ sọc xanh hồng ngồi trên chiếc
ghế tay ngai kiểu Luis XIV, nước da xanh xao cho thấy ôn ta ốm đã lâu
ngày. Ông ta đứng dậy, thân hình gầy guộc hơi run run khi ông ta bước tới
một bước để bắt tay Jackson. Ông ta nói:

– Ngài Jackson, thật quý hóa là ngài đã chịu lặn lội đường xá xa xôi để

đến thăm tôi thế này. Ngài phải tha lỗi cho tôi, bởi vì tôi đã quên gần hết
tiếng Anh rồi. Từ hồi 1939 tôi đã bị buộc phải rời khỏi Oxford, ngay sau khi
chiến tranh thế giới bùng nổ, hồi đó tôi mới học năm thứ hai. Ông thấy đấy,
người Anh chẳng hề thực sự tin cậy người Nga, mặc dầu sau đó chúng tôi
trở thành đồng minh của nhau. - Ông ta mỉm cười ngọt ngào - Tôi tin là với
người Mỹ thì thái độ của họ cũng chẳng hơn gì.

Jackson không biết phản ứng ra sao.
Ông trùm giơ tay về phía chiếc ghế:

– Ngồi xuống đi, ngài Jackson.
Jackson nói:
– Cảm ơn ngài! - Từ lúc rời khỏi khách sạn đến giờ lần đầu tiên gã mới

lên tiếng.

Romanov chậm rãi hạ mình ngồi xuống ghế, đổi giọng nói:
– Ông Jackson, bây giờ nếu tôi hỏi câu gì thì hãy đảm bảo trả lời thật

chính xác. Nếu có gì nghi ngại thì hãy cân nhắc cẩn thận trước khi trả lời.
Bởi vì nếu như ông định nói dối tôi thì sẽ thấy ngay rằng không phải chỉ có
cuộc gặp này là bị chấm dứt ngay lập tức thôi đâu.

Jackson có thể ra khỏi đây, nhưng gã biết rằng đây có lẽ là người duy nhất

trên thế giới có thể cứu tính mạng Connor ra khỏi Cruciffix. Gã gật đầu tỏ vẻ
đã hiểu.

Romanov nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.