ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 263

– Vâng ạ! - Stuart nói trong lúc Maggie xoay chìa khóa điện - Và cháu

đang nghĩ là không biết mình có thật sự muốn trở về Australia không.

– Ở đây người ta đã có quá nhiều các luật sư được trả lương cao ngất

ngưởng rồi, chẳng cần phải thêm một người ngoi lên từ mức lương thấp nữa
làm gì. - Tara nói trong khi họ đứng xếp hàng để trả tiền đỗ xe.

Maggie mỉm cười nhìn con gái, nàng cảm thấy vui hơn.
– Bất cứ lúc nào chúng ta chỉ việc chạy một vòng rồi quay lại để anh ấy

bay chuyến tới thôi mà.

– Không, mẹ không định nói như vậy. Mẹ chỉ…

Tara cười phá lên:
– Con biết rồi! - Mẹ thích đặt kế hoạch trước. Stuart, nếu có thể thì chắc

mẹ đã bắt các sinh viên ở Georgetown phải đăng ký cả nhận thức của họ rồi.

Maggie nói:

– Tại sao mẹ lại không nghĩ ra chuyện ấy nhỉ?
Stuart nói:
– Ðến mười lăm tháng Giêng cháu mới phải về làm việc, cháu hy vọng

bác có thể chịu đựng cháu trong một thời gian lâu như vậy.

Tara nắm lấy tay anh, nói:
– Mẹ có được chọn đâu kia chứ.
Maggie đưa cho người bán vé tờ mười đô la rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe và

ra đường cao tốc. Nàng nhìn vào gương chiếu hậu nhưng không để ý đến
một chiếc xe Ford màu xanh khó nhận ra chạy phía sau xe nàng cách khoảng
một trăm mét. Người ngồi ở ghế trước đang báo cáo với sếp hắn ta ở
Langley rằng đối tượng đã rời khỏi “lề đường” vào lúc bảy giờ ba mươi và
hiện đang chạy về phía Washington, cùng với hai người khách bà ta vừa
đón.

– Stuart, cháu có thích San Francisco không?
– Cháu rất thích. Chúng cháu định sẽ ở lại đó hai ngày nữa, trước khi

cháu về nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.