ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 327

– Chỉ cần lọt được vào tòa nhà đó cũng đã rất khó rồi, chưa nói đến

chuyện làm sao để thoát thân sau đó.

Lloyd nói:

– Nhưng chiều nay thì Fitzgerald sẽ không khó khăn lắm. Trên sân vận

động sẽ có tám mươi ngàn người xem, vì thế anh ta sẽ vào sân rồi lẻn ra rất
dễ dàng.

– Andy, chớ quên rằng nếu có điều gì xảy ra thì chỉ có thể trong mười ba

phút trống mà thôi. Ngay cả như vậy đi chăng nữa, thì tất cả mọi người vào
sân vận động đều bị kiểm tra bằng máy điện tử, vì thế sẽ chẳng ai có thể
đem vào một con dao gọt bút chì chứ đừng nói đến một khẩu súng nữa.

Lloyd nói trong khi chiếc máy bay lên thẳng rẽ sang trái:

– Ngài nghĩ rằng Fitzgerald không biết rõ điều đó sao? Vẫn chưa quá

muộn để hủy chương trình đi kia mà.

Lawrence nói dứt khoát:
– Không. Nếu như Tổng thống tiền nhiệm của các ông dám đứng giữa

sân vận động Olympic ở Atlanta để dự lễ khai mạc thì tôi cũng có thể đến
sân vận động Washington để xem một trận bóng đá được chứ. Mẹ kiếp,
Andy, chúng ta sống trong một thời đại dân chủ và tôi sẽ không để cho
người ta điều khiển cuộc sống của chúng ta như vậy. Và chớ có quên rằng
tôi cũng ở đó, và cũng chịu nguy hiểm chẳng kém gì Zerimski.

Lloyd đáp:
– Tôi thừa nhận điều đó, thưa ngài. Nhưng nếu Zerimski ở đó và bị ám

sát thì sẽ chẳng có ai khen ngợi ngài về chuyện lúc đó ngài cũng đứng cạnh
ông ta đâu, nhất là Helen Dexter. Bà ta sẽ là người đầu tiên vạch ra rằng…

Tổng thống hỏi:

– Andy, anh nghĩ chiều nay ai sẽ thắng?
Lloyd mỉm cười trước cái ngón mà chủ mình vẫn thường sử dụng mỗi khi

không muốn tiếp tục thảo luận về một chủ đề nào đó. Ông đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.